thực thà chất phác trở thành kẻ đồng phạm mặc nhiên của tội ác tàn bạo
này.
Tại sao hắn lại đặc biệt đến vậy? Số phận của hắn thuộc hàng bí hiểm
bậc nhất, Olivia Stern từng nói với anh. Cho dù ở Argentina hay nơi nào đó,
vấn đề vẫn luôn chỉ là một: chính quyền đương thời đã khơi lên nhiệt huyết
nào để biến những người đàn ông bình thường này thành kẻ tra tấn dã man,
làm sao mà một người bố trong gia đình có thể trở về nhà, ôm hôn vợ con
mình sau khi đã trải qua một ngày tra tấn và sát hại bao phụ nữ và trẻ con
khác?
Andrew biết mình chỉ thiếu chút nữa là tóm được Ortiz. Phải chăng
chính một trong những đồng phạm cũ, một trong những bạn chiến đấu của
hắn đã theo anh đến tận lối đi của công viên River Park?
Có điều gì đó khập khiễng trong giả thiết này. Andrew đã bị giết hai
ngày trước khi bài báo của anh được đăng tải, vì thế không thể có chuyện
trả thù được. Tuy vậy, anh tự nhủ, khi quay trở lại Buenos Aires, anh phải
thật cảnh giác hơn lúc ở cuộc đời trước.
Càng nghĩ, anh càng thấy rõ ràng là mình cần giúp đỡ. Anh gọi lại cho
thanh tra Pilguez.
Viên cảnh sát về hưu cho rằng cú điện thoại này không hề báo trước điều
gì tốt đẹp và rằng Andrew rốt cuộc đã quyết định tiến hành truy tố sau vụ
tai nạn mà ông đã gây ra.
- Tôi rất đau ở sống lưng, nhưng ông không phải chịu trách nhiệm về
chuyện đó đâu, Andrew trấn an ông. Cuộc gọi của tôi không hề liên quan
đến cách ông lái xe khỏi bãi đỗ hơi quá mạnh bạo đâu.
- Vậy ư? Pilguez thở phào nhẹ nhõm, vậy thì tại sao tôi lại có vinh hạnh
nhận cuộc gọi này?