NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 149

Không nói một lời, mấy gã đàn ông ra hiệu cho Rafaël và Isabel mặc

quần áo vào rồi đi theo bọn chúng.

Chúng đưa họ ra ngoài rồi bắt họ trèo lên khoang sau chiếc xe tải nhỏ.

Còn María Luz thì ngồi ở đằng trước.

Chiếc xe băng qua thành phố với tốc độ chóng mặt. Dù có vách ngăn

chia cách họ với buồng lái và tiếng động cơ ồn ào xâm chiếm khắp không
gian, Rafaël và Isabel vẫn nghe thấy tiếng cô con gái không ngừng gọi bố
mẹ. Mỗi khi cô con gái María Luz hét lên “Mẹ ơi” là Isabel lại thổn thức
không ngừng. Rafaël nắm lấy tay vợ và tìm cách làm vợ dịu đi, nhưng làm
cách nào để xoa dịu một người mẹ đang nghe thấy tiếng con mình kêu gào
đây? Ba mươi phút sau, chiếc xe tải nhỏ dừng lại. Cửa xe đột ngột mở ra
một khoảng sân vuông vắn. Chúng bắt họ xuống xe không chút nể nang,
Rafaël lại nhận một cú đánh nữa vào đầu khi anh muốn quay lại xe, nơi con
gái anh vẫn ở đó, và khi Isabel thử lùi lại, một trong mấy gã kia nắm lấy tóc
cô rồi buộc cô phải đi thẳng về phía trước. Phía trước đó dẫn tới một cánh
cửa của tòa nhà bao quanh khoảnh sân lát đá kia.

Isabel hét gọi tên con gái liền bị nhận một cú đấm vào hàm khiến cô

khuỵu xuống cầu thang trước mặt. Rafaël chạy theo cô và cũng nhận một cú
đá vào vùng thắt lưng.

Cả hai sụp xuống chân cầu thang, trên nền đất nện sặc mùi nước tiểu.

Rồi chúng nhốt Isabel vào một buồng giam, còn Rafaël thì bị nhốt trong
buồng khác…

- Em đang làm gì thế? Andrew lên tiếng hỏi ngay khi bước vào phòng

khách.

Valérie đặt vội mấy tờ giấy cô vừa đọc xuống chiếc bàn thấp.

- Có phải vì họ cũng là nhà báo mà cuộc điều tra này luôn ám ảnh anh

đến vậy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.