NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 326

- Có thật vậy không?

- Tôi không biết, cũng chẳng biết gì hơn Febres, tôi không phải phi công

duy nhất thực hiện những chuyến bay kiểu này, anh nghi ngờ chuyện đó ư.
Nhưng, hoàn toàn có thể đấy. Hồi ấy, tôi vừa mới cưới vợ, María Luz là đứa
lớn tuổi nhất trong số trẻ em tại trại. Tôi tự nhủ là nếu tôi chọn một bé hai
tuổi thì việc nuôi dưỡng sẽ bớt khó khăn.

- Nhưng đó là một đứa trẻ bị đánh cắp, Marisa phản ứng, thế vợ ông

cũng chấp nhận tham gia vào việc làm kinh khủng này à?

- Vợ tôi chẳng hề hay biết gì cả. Cho tới tận lúc chết, bà ấy vẫn còn tin

vào những điều tôi kể, rằng bố mẹ con bé là những binh sĩ bị quân du kích
Montonero sát hại và rằng chúng tôi phải có nghĩa vụ cứu giúp con bé.
Febres đã đưa cho chúng tôi giấy khai sinh của con bé được lập theo họ
chúng tôi. Tôi đã giải thích với vợ tôi là sẽ dễ dàng hơn cho María Luz khi
được sống thanh thản trọn vẹn nếu nó không biết gì về thảm cảnh mà con
bé là nạn nhân. Chúng tôi đã yêu thương con bé như chính con ruột của
mình. María Luz được mười hai tuổi thì vợ tôi qua đời và con bé đã khóc
thương cô ấy như khóc thương mẹ đẻ. Tôi đã một mình nuôi dạy con bé, tôi
đã làm việc như điên để trả tiền học văn, học ngoại ngữ, học đại học của
con bé. Tất cả những gì con bé muốn, tôi đều đáp ứng hết.

- Tôi không thể nghe tiếp được nữa, Marisa đứng dậy phản đối.

Andrew nhìn Marisa với ánh mắt tức tối. Marisa chịu ngồi lại nhưng

giạng chân hai bên ghế và quay lưng lại với Ortiz.

- María Luz vẫn sống ở Dumesnil chứ? Andrew hỏi.

- Không, con bé đã bỏ đi từ lâu rồi. Các Bà mẹ trên quảng trường tháng

Năm đã tìm ra con bé khi nó hai mươi tuổi. María Luz thường nghỉ cuối
tuần ở Buenos Aires, con bé học khoa chính trị. Nó không bao giờ bỏ lỡ
một cơ hội được đi biểu tình, con bé nung nấu hoạt động vì cái mà nó gọi là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.