NẾU NHƯ ĐƯỢC LÀM LẠI - Trang 74

Anh Andrew,

Chủ nhật này không có anh là lần đầu tiên kể từ thời niên thiếu em ôm

chặt nỗi đau trống vắng. Em đã bỏ nhà đi lúc mười bảy tuổi, còn anh là khi
gần bốn mươi. Làm sao có thể quen được rằng từ giờ sẽ không còn được
biết anh có khỏe không? Làm sao có thể tiếp tục sống từ sâu thẳm sự câm
lặng của anh?

Em sợ rằng ký ức sẽ đưa em quay lại với những ánh mắt niên thiếu của

anh, với âm thanh giọng nói đàn ông của anh khiến em vui mỗi ngày, với
nhịp đập con tim anh khi bàn tay đặt trên ngực anh, em lắng nghe anh ngủ
và thấy yên lòng mỗi đêm.

Khi mất anh, em mất một người tình, một tình yêu, một người bạn và

một người anh trai. Đó là một đám tang dài mà em phải chịu.

Mong rằng cuộc sống của anh sẽ tốt đẹp, dù rằng em những muốn anh

phải chết vì đã bắt em chịu nhiều đớn đau đến thế.

Em biết rằng ở đâu đó trong thành phố này, nơi em đi dạo một mình anh

đang hít thở cùng bầu không khí ấy, và điều đó cũng là quá nhiều với em
rồi.

Em ký tên dưới bức thư ngắn này bằng cách viết lần đầu tiên và cũng là

sau chót “Vợ anh”, hay đúng hơn, người đã từng là vợ anh, trong khoảng
thời gian một ngày buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.