Nếu bài báo của anh, dự kiến sẽ lên trang vào ngày mai, hẳn sẽ mang lại
cho anh chút vinh quang, thì chính Valérie là người anh muốn chia sẻ niềm
vinh quang này.
Sáng thứ Hai, sau khi rời nhà, anh đi xuống phố Charles, như mỗi sáng
thường lệ, rồi chạy những bước nhỏ về phía bờ sông để chạy thể dục.
Anh đợi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ rồi băng qua xa lộ West.
Khi vừa đặt chân đến dải phân cách giữa đường thì hình người nhỏ biểu thị
người đi bộ trên cột đèn giao thông nhấp nháy, tuy vậy Andrew vẫn bước
xuống lòng đường như mỗi sáng vẫn làm. Anh đáp lại tiếng còi xe inh ỏi
bằng cách giơ nắm tay, ngón giữa chĩa lên trời. Rồi anh men theo lối đi
trong côngviên River Park và tăng tốc.
Ngay tối nay anh sẽ đến bấm chuông cửa nhà Valérie, để nói lời xin lỗi
và nói với cô rằng anh rất tiếc về cách cư xử của mình. Anh không nghi ngờ
một giây phút nào nữa về tình cảm dành cho cô, và anh muốn đập đầu vào
tường để tự vấn bản thân đã điên rồ đến nhường nào khi hành xử như vậy.
Một tuần lễ đã trôi qua kể từ khi họ chia tay, bảy ngày ác mộng mà
người phụ nữ của đời anh phải chịu đựng, bảy ngày ích kỷ đến đê tiện,
nhưng chuyện này sẽ không bao giờ tái diễn nữa, anh sẽ thề với cô như vậy.
Kể từ nay, anh sẽ chỉ không ngừng làm cô hạnh phúc. Anh sẽ van xin cô
quên đi mọi chuyện và ngay cả khi cô có bắt anh phải chịu con đường tối
tăm nhất trong số các con đường Thập giá[1] trước khi thứ tha cho anh thì
anh sẵn sàng quỳ gối lết trên con đường ấy nếu cần.
[1] Con đường Chúa Jesus đã đi qua, từ Gethsémani nơi Chúa bị bắt đến
Golgotha, nơi Chúa bị đóng đinh câu rút.
Andrew Stilman đi đến ngang tầm Cầu tàu số 4 chỉ với duy một ý nghĩ
trong đầu, phải chinh phục lại trái tim vợ mình.