Đột nhiên anh cảm thấy một vết thương điếng người ở cuối sống lưng,
một vết rách kinh khủng kéo ngược tới tận bụng dưới. Nếu cơn đau khu trú
cao hơn trong lồng ngực thì anh những tưởng mình đang bị nhồi máu. Anh
cảm thấy hơi thở mình ngừng lại. Đó không phải là cảm giác, hai chân anh
co rút lại và anh hầu như không còn chút sức lực nào để đưa tay về phía
trước bảo vệ khuôn mặt mình khi ngã xuống.
Nằm dưới đất, mặt áp xuống lớp nhựa đường, anh những muốn có thể
quay lại gọi trợ giúp. Andrew Stilman không thể nào hiểu được tại sao
không có âm thanh nào phát ra từ cổ họng mình, cho đến khi cơn ho buộc
anh phải khạc ra một thứ chất lỏng sền sệt.
Nhận thấy dòng chất lỏng đỏ nhạt tràn ngập phía trước, Andrew hiểu
rằng đó chính là máu của mình đang chảy lênh láng trên lối đi tại công viên
River Park. Vì một lý do anh không hề hay biết, anh đang bị rút sạch máu
như một con vật trong lò mổ. Một bức màn đen dần dần che mờ tầm nhìn
của anh.
Anh đoán là có ai đó đã bắn mình, dù rằng anh không hề nhớ đã nghe
thấy tiếng súng nổ; cũng có khi anh bị đâm bằng dao găm. Vận dụng chút
minh mẫn cuối cùng, Andrew tự hỏi ai có thể ra tay sát hại mình đây.
Hít thở giờ đây với anh đã gần như không thể. Tất thảy sức lực đang dần
rời bỏ anh và anh sắp đến với kết cục cuối cùng của mình.
Anh chờ đợi được nhìn thấy thước phim cuộc đời được quay chậm, rình
đợi tia sáng tuyệt vời phía cuối một hành lang, một giọng nói thánh thiện sẽ
hướng dẫn anh đi về nơi khác. Nhưng chẳng có bất cứ thứ gì trong số đó
xảy ra. Những giây phút cuối cùng còn ý thức được của Andrew Stilman
chỉ là một cuộc lặn chậm rãi và đớn đau về phía hư không.
Vào hồi 7h15 một sáng thứ Hai trong tháng Bảy, ánh sáng vụt tắt, và
Andrew Stilman hiểu rằng mình đang dần chết.