Chương
5
Vừa đến nơi, người ta vội vàng cùm tay tôi lại. Người ta tăng
gấp bội các biện pháp đề phòng: không một con dao, không một
dĩa cho tôi khi ăn. Một loại túi vải buồm - áo trói người điên - bọc
kín cánh tay tôi. Người ta có trách nhiệm phải giữ cho tôi sống
đến ngày lên đoạn đầu đài. Tôi đã xin chống án. Chỉ còn sáu hay
bảy tuần nữa cho một vụ việc tốn kém này, cần phải để tôi sống
bình an vô sự đặng đi tới quảng trường Grève.
Những ngày đầu người ta đối xử với tôi dịu dàng đến ghê
người. Thái độ vì nể của viên cai ngục đối với tôi như ngửi thấy
mùi máy chém. May thay, chỉ sau vài ngày, thói quen lại nổi dậy
chiếm ưu thế. Họ lẫn lộn tôi với các phạm nhân khác, áp dụng
một thái độ tàn bạo chung cho tất cả và không còn sự phân biệt
đối xử với tôi là phải có xử sự lễ phép khác thường để tên đao
phủ luôn luôn xuất hiện trước mắt tôi. Đây không phải là sự cải
thiện cuối cùng.
Tuổi trẻ của tôi, thái độ ngoan ngoãn quy phục của tôi, sự ân
cần của cha tuyên uý trong nhà tù, và nhất là vài lời bằng tiếng
La tinh tôi nói với người gác cổng mà anh ta không hiểu đã khiến
tôi được hưởng một buổi dạo chơi mỗi tuần cùng với những
phạm nhân khác và trút bỏ được áo trói người điên làm tôi như
bị liệt. Sau nhiều lần do dự người ta cũng cho tôi một ít mực,
giấy, bút và một chiếc đèn đêm.
Chủ nhật nào cũng vậy, sau lễ misa, người ta thả tôi đi lại
trong sân nhà tù trong giờ giải lao. Ở đó tôi trò chuyện với các
phạm nhân. Phải như thế. Họ là những người tử tế, những người
khốn khổ. Họ kể cho tôi nghe về những thủ đoạn của họ, có lẽ để