NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 37

Chính tại đây họ cố gắng một lần cuối cùng để tránh cuộc di

chuyển, viện cớ sức khỏe có vấn đề như mắt đau, chân què, tay
cụt. Nhưng tất cả đều được nhìn nhận là có đủ điều kiện để

chuyển đến nhà tù khổ sai. Thế là mỗi người đành cam chịu một

cách vô tư lự, quên đi trong chốc lát tình trạng tàn tật mong
muốn được coi như đeo đẳng suốt đời.

Cửa chấn song ngăn cách sân nhỏ đã mở. Một viên cai tù đọc

danh sách theo thứ tự a, b, c, từng người tù lần lượt bước qua cửa

tiến vào, tự mình đứng vào hàng trong sân to, liền kề với người
bạn tù có tên chữ cái gần gũi một cách ngẫu nhiên. Như vậy mỗi

người tự thu xếp cho bản thân, đeo xích vào mình, đứng vào
hàng bên cạnh một người không quen biết và nếu ngẫu nhiên
một người tù có người nào là bạn thân thì cũng được xích riêng

ra vì có hai chữ đầu tên cách xa nhau. Đằng sau nỗi thống khổ là
như thế.

Khi đã có khoảng ba chục tù vào sân, người ta đóng cửa chấn

song sắt lại. Một viên cảnh sát dùng gậy bắt xếp hàng vứt cho
mỗi người một chiếc sơ mi, một áo vét và một quần bằng vải thô
rồi ra hiệu cho mọi người bắt đầu thay quần áo. Một sự cố bất
ngờ xảy ra như đến một điểm nào đó thay đổi sự khổ nhục tra
tấn đó.

Cho đến lúc đó, tiết trời đẹp và gió bấc tháng Mười làm lạnh

bầu không khí, thỉnh thoảng còn làm tan làn sương xám xịt trên
bầu trời tạo ra một khe hở để một tia nắng lọt xuống. Nhưng khi

bọn tù khổ sai vừa cởi xong bộ quần áo tù, vào lúc họ hiện ra trần
truồng dưới ánh mắt nghi ngờ của những viên cai tù và con mắt
tò mò của những khách lạ đi quanh họ để xem xét các bờ vai, trời
bỗng tối đen. Một trận mưa rào mùa thu như thác đổ xuống sân
lớn, xuống những mái đầu, những chân tay trần trụi của bọn tù
khổ sai, cả đống quần áo tù trải trên sân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.