NGÀY CUỐI CÙNG CỦA MỘT TỬ TÙ - Trang 38

Trong nháy mắt, trên sân gần như trống trơn. Những người tò

mò từ Paris cũng chạy đi kiếm chỗ trú mưa dưới các mái che các
cửa. Tuy nhiên mưa vẫn xối xả. Người ta chỉ nhìn thấy trên sân
gạch ngập nước những người tù khổ sai trần trụi đẫm nước mưa.

Một sự im lặng lạnh ngắt tiếp theo tiếng nói khoác lác ồn ào ban

nãy. Họ run rẩy, lập cập, cẳng chân gầy guộc, những đầu gối trơ
xương va chạm lẫn nhau và thật đáng thương khi nhìn thấy

những người tù khổ sai gầy guộc xanh lướt phải mặc những cái

sơ mi ướt đẫm nước mưa, những cái quần kinh tởm kia, có lẽ để
họ trần truồng thì hơn.

Duy chỉ có một người, một ông già còn giữ được thái độ vui vẻ.

Ông ta lấy sơ mi lau người rồi kêu lên, giọng hài hước:

– Việc này ngoài chương trình đây, rồi bắt đầu cười phá lên,

giơ cao nắm tay lên trời.

Sau khi họ mặc vào người bộ quần áo đi đường, người ta dẫn

họ thành từng đoàn, hai mươi hoặc ba mươi người đến góc bên
kia sân trại giam, nơi đây những dây xích được đặt sẵn trên mặt
đất đang chờ họ. Những dây xích dài và chắc chắn được cắt

ngang từng đoạn 2 piê nối với những đoạn xích ngắn hơn ở đầu
có gắn một hình vuông có thể mở và đóng lại ở bản lề ở góc đối
diện bằng một bu lông sắt tán rivê. Chiếc gông này sẽ quàng lên
cổ người tù khổ sai trong suốt cuộc hành trình. Khi những dây

xích còn nằm chềnh ềnh trên mặt đất, chúng có vẻ như một bộ
xương cá lớn.

Người ta cho các tù nhân ngồi trên vũng bùn giữa mặt sân

ngập nước và thử các cái cùm xem có vừa không, rồi hai người

thợ rèn của đoàn tù nhân, mỗi người đem theo đe xách tay, tán
nguội rivê bằng những nhát búa mạnh. Đó là một thời điểm kinh
khủng khiến ngay cả những người táo tợn nhất cũng phải tái
mặt. Mỗi nhát búa giáng trên đe tựa vào lưng người tù làm nảy cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.