NGÀY CUỐI TRONG ĐỜI SOCRATES - Trang 134

Thưa, đương nhiên là vậy, Simmias nói.

Liệu thanh tẩy có đưa đến kết quả bàn luận lúc nãy ngô bối nhắc tới không,
nghĩa là, tách linh hồn rời thể xác, càng xa càng tốt, huấn luyện cho linh
hồn tự tập trung, tự thu thập từ mọi phần của thể xác, tự sinh sống càng lâu
càng tốt, cả hiện tại lân tương lai, [d] bứt khỏi ràng buộc của thể xác? Được
không?

Chắc chắn được.

Bứt và tách linh hồn khỏi thể xác người ta gọi là chết đúng không?

Thưa, chắc vậy.

Ngô bối nói đặc biệt, chỉ người thực tập triết học đúng đường, đúng lối mới
mong mỏi giải thoát linh hồn; giải thoát và tách biệt linh hồn khỏi thể xác là
điều triết gia hằng bận tâm.

Vâng, dường như vậy.

Bởi thế, như bản nhân nói lúc bắt đầu điểm này nghe tức cười, phi lý hết
sức người khi sống cố gắng sống trong trạng thái gần gũi cái chết [e] thế mà
lúc cái chết tới gần lại giãy nảy hoảng hốt, buồn rầu!

Tức cười, phi lý, dĩ nhiên, làm sao chối bỏ?

Trái lại, Simmias biết chứ, tiên sinh tiếp tục, người thực tập triết học đúng
đường, đúng lối cố gắng tập luyện chuẩn bị để chết, họ sợ chết ít hơn mọi
người. Để ý sự kiện theo cách này. Nếu họ hoàn toàn ngán ngẩm với thể
xác, nếu họ muốn linh hồn tách biệt khỏi thể xác, vậy khi chết xuất hiện mà
tỏ ra sợ hãi, bực bội thử hỏi có phải là phi lý hết sức không? Nếu không vui
vẻ ra đi tới nơi, khi tới, họ hy vọng nắm bắt cái họ hằng khao khát suốt cả
cuộc đời, nghĩa là, hiểu biết, [68a] tới nơi họ sẽ thoát cảnh liên hợp miễn
cưỡng họ từng ngán ngẩm?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.