NGÀY CUỐI TRONG ĐỜI SOCRATES - Trang 174

Quý hữu không thấy đó thực ra chỉ là cái ngô bối nói khi quý hữu bảo linh
hồn tồn tại trước khi nhập vào thể xác con người, và đó cũng chỉ là cái bao
gồm yếu tố chưa tồn tại? Đương nhiên hòa điệu không hề giống cái quý hữu
so sánh. Cây đàn, dây đàn, âm thanh trần trụi tồn tại trước; hòa điệu xuất
hiện sau, [c] cấu tạo sau cùng và hủy diệt trước tiên. Phát biểu này có sẽ hòa
hợp với phát biểu trước không?

Chẳng tí nào, Simmias đáp.

Nhưng, Socrates nói, nếu phát biểu nào cũng bắt buộc phải hòa hợp, phát
biểu đó sẽ là phát biểu về hòa điệu.

Vâng, đúng thế, Simmias đồng ý.

Nghĩa là, Socrates nhấn mạnh, giải thích này không hòa hợp với giải thích
của quý hữu. Vậy quyết định quý hữu ưa thích luận điểm nào: nhận thức là
hồi tưởng hay linh hồn là hòa điệu?

Hạ nhân hoan hỉ chấp nhận luận điểm trên, chẳng chút ngần ngại, tiên sinh,
vì đã được chứng minh, còn luận điểm dưới [d] chưa được chứng minh, hạ
nhân chỉ chấp nhận vì tình trạng có thể thật và có lẽ thật, đó là lý do tại sao
đa số người đời tin tưởng. Nhưng hạ nhân biết luận điểm mà chứng cớ chỉ
căn cứ vào tình trạng có lẽ đúng là hão huyền. Nếu không để ý cẩn thận thế
nào tiên sinh cũng bị luận điểm đánh lừa, như trong hình học và bất kể cái
gì. Trái lại, luận điểm về hồi tưởng và nhận thức khác hẳn, đề bạt căn cứ
trên giả thiết xứng đáng được công nhận; khẳng định linh hồn hiện hữu
trước khi nhập vào thể xác, luận điểm hiển nhiên tương ứng hoặc thích hợp
với mức độ linh hồn sở đắc bản chất tối hậu của thực thể; luận điểm hạ
nhân tin tưởng hạ nhân hoàn toàn có lý công nhận. Bởi thế, hạ nhân không
thể do tự mình hay do người khác công nhận [e] luận điểm linh hồn là hòa
điệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.