chứng cớ thỏa đáng bản nhân sẽ không ngớt lời ca ngợi quý hữu là bậc hiểu
biết uyên thâm.
E. Thưa, việc có lẽ không dễ, tiên sinh. Dẫu vậy bỉ nhân vẫn miêu tả rành
mạch để tiên sinh tường.
S. Bản nhân hiểu. Sở dĩ nói vậy ấy là chỉ vì dưới mắt quý hữu về học hỏi
bản nhân có vẻ kém cỏi, đần độn so với pháp quan tòa án. Quý hữu sẽ
chứng minh rõ ràng cho họ thấy quý thân phụ hành xử như thế là bất chính,
và làm như vậy thần linh đều ghét bỏ.
E. Nhất định là vậy, thưa tiên sinh, miễn họ lắng nghe khi bỉ nhân cất lời.
S. Ô, chứ sao, họ sẽ lắng nghe, miễn là quý hữu nói năng trôi chảy, trình
bày trường hợp của mình rành mạch. [c] Nhưng trong lúc quý hữu diễn tả,
bỗng dưng trong đầu bản nhân nảy sinh ý nghĩ. Bản nhân suy ngẫm, bản
nhân trăn trở, bản nhân thầm nhủ: Cho dù Euthyphro có giảng giải rất ư cụ
thể, rất đỗi hoàn chỉnh cho hay thần linh đều tin tưởng giết người như thế là
bất chính, thử hỏi mình sẽ học hỏi được gì thêm nữa từ ông ta để am tường
bản chất sùng đạo và báng đạo? Vì mặc dù việc làm này sẽ bị thần linh ghét
bỏ, chắc vậy, song hiển nhiên từ lúc nãy đến bây giờ sùng đạo và báng đạo
không được xác định rạch ròi, bởi rõ ràng cái thần linh ghét bỏ cũng là cái
thân linh yêu thương. Cho nên bản nhân sẽ không hỏi quý hữu về điểm này.
Nếu quý hữu đồng ý, ngô bối hãy giả dụ thần linh đều coi về bản chất việc
làm của quý thân phụ là bất chính, và thần linh đều ghét bỏ. [d] Nhưng cho
phép bản nhân hỏi có phải trong khi bàn luận ngô bối muốn sửa đổi thế này
không: cái thần linh ghét bỏ là báng đạo, cái thần linh yêu thương là sùng
đạo, và cái có thần linh yêu thương, có thần linh ghét bỏ là không sùng đạo,
không báng đạo hoặc vừa sùng đạo vừa báng đạo. Có phải quý hữu muốn
ngô bối định nghĩa sùng đạo và báng đạo như thế phải không?
E. Vâng, cái gì ngăn cản ngô bối làm vậy hở tiên sinh?