NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 154

chúng tôi đã trải qua thời đó từ lâu rồi. Những ngày đó đã bị khóa chặt và
không ai có thể phá dấu niêm phong".

Anh xoay cái ly không trong dĩa. Anh giữ nó một lúc lâu đến mức người

hầu bàn đi đến chỗ chúng tôi và chờ đợi. Nhưng điều đó nhắc nhở anh trả
cái ly lại chỗ cũ và gọi một ly cà phê Espresso khác.

"Có lẽ tôi ở chỗ nàng khoảng một tiếng. Nếu hơn nữa, chắc hẳn tôi sẽ

phát điên mất". Anh cười ranh mãnh. "Tôi tạm biệt và rời khỏi nhà nàng.
Nàng cũng chào tạm biệt. Và lúc đó thực sự là vĩnh biệt, một lần cho mãi
mãi. Tôi biết điều đó và nàng cũng biết vậy. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy
nàng, nàng đứng trên bậc cửa, khoanh tay trước ngực. Nàng nhìn tôi như
muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Bất luận thế nào, tôi cũng biết nàng
sẽ nói gì. Tôi kiệt sức... trống rỗng. Tôi bước đi không mục đích, cảm thấy
mình như đã uổng phí cả cuộc đời. Tôi ước gì mình có thể quay lại chỗ
nàng và làm tình với nàng dài lâu và đậm sâu. Nhưng tôi không thể làm thế.
Và cũng chẳng biết làm gì tốt hơn."

Anh lắc đầu, uống hết ly cà phê thứ hai.

"Thật khó nói điều này. Nhưng tôi bước thẳng ra ngoài, bắt một ả gái

điếm. Lần đầu trong đời. Và ắt hẳn là lần cuối".

Tôi nhìn cốc cà phê của mình mà nghĩ về chuyện ngày xưa mình là một

gã xa cách khó gần đến thế nào. Tôi muốn cho anh ta biết tôi đang nghĩ gì,
nhưng chỉ e mình không thể tìm ra lời thích hợp.

"Kể những chuyện thế này, tôi thấy như thể đang nói về một người nào

khác," anh nói với tiếng cười nhẹ rồi im lặng.

"Và khi mọi chuyện kết thúc, nhà vua và cận thần phá lên cười," cuối

cùng anh nói. "Tôi luôn nghĩ đến câu này khi nhớ lại lúc đó. Tôi đoán nó là
một phản xạ có điều kiện. Tôi không biết có phải không, nhưng nỗi buồn
dường như luôn chứa đựng vài câu chuyện hài hước nhỏ lạ lùng".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.