NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 173

phía trước mặt. Chính xác sau mười nhịp bơi nữa, tay trái tôi đã chạm vào
nó. Tôi nổi lên đó khoảng một phút, điều hòa nhịp thở mình rồi túm lấy cái
thang và trèo lên bè.

Tôi hết sức ngạc nhiên thấy có một người ở đây trước mình. Một người

đàn bà mập mạp tóc vàng hoe. Chắc hẳn bà ta đã đến đây trong khi tôi đang
bơi vì khi từ bờ nhìn ra, tôi không thấy ai trên chiếc bè này cả. Bà mập mặc
một bộ bikini nhỏ xíu. Cái quần màu đỏ trông như lá cờ đuôi nheo mà
người nông dân Nhật Bản cắm trên đồng để báo hiệu cánh đồng mới được
xịt thuốc trừ sâu. Bà mập nằm sấp. Người bà quá mập nên bộ đồ tắm trông
càng nhỏ hơn nữa. Dường như bà mới đến vùng này bởi làn da nhợt nhạt,
không có dấu vết gì của sự rám nắng.

Bà ngước nhìn lên vài giây rồi nhắm mắt lại. Tôi ngồi xuống phía đối

điện của chiếc bè. Tôi đu đưa chân xuống nước và nhìn vào bờ. Hai mẹ con
nhà nọ vẫn không có dưới tán lá cọ. Và cũng chẳng có ở bãi biển. Tôi
không thể lẫn họ được: chiếc xe lăn kim loại lấp lánh trong nắng là một sự
tố giác chết người. Tôi cảm thấy như bị bỏ rơi. Không có hai mẹ con, bức
tranh phong cảnh mất đi một miếng. Có lẽ họ đã làm thủ tục rời khách sạn
và trở về nơi "cố quận" - có lẽ là một nơi nào đó. Nhưng khi tôi thấy họ
trước đó, trong nhà ăn của khách sạn, họ không có vẻ gì là sắp sửa rời đi.
Vẫn như thường lệ, họ dành thời gian để dùng bữa và yên lặng uống một ly
cà phê sau khi ăn xong.

Tôi nằm sấp xuống như bà mập tóc vàng hoe và phơi nắng trong khoảng

mười phút, nghe những con sóng nhỏ táp vào mạn chiếc bè. Những giọt
nước rơi vào tai tôi ấm áp trong ánh nắng mặt trời chói chang.

"Này cậu trai, nóng nhỉ", bà mập nói từ phía bên kia chiếc bè. Giọng bà

cao và ngọt xớt.

"Hẳn vậy rồi," tôi đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.