NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 174

"Cậu biết mấy giờ rồi không?".

"Tôi không có đồng hồ, nhưng tôi đoán chắc khoảng hai giờ rưỡi hay hai

giờ bốn mươi gì đó".

"Thật à?", bà ta nói và tỏ ra một dấu hiệu như thể đó không phải là thời

gian bà ước đoán. Có lẽ bà ta không chú ý đến thời gian.

Bà mập ngồi dậy. Mồ hôi lấm tấm khắp người như thể những con ruồi

trên thức ăn. Những cuộn mỡ từ dưới tai kéo dài xuống vai rồi xuống cả đôi
tay mập mạp. Dường như cổ chân và cổ tay bà ta cũng bị biến mất vào
trong những nếp thịt gấp khúc. Tôi không thể không nghĩ đến anh chàng
Michelin 2. Dù nặng nề như vậy, nhưng bà ta không cho tôi ấn tượng gì
bệnh tật. Bà ta trông cũng không đến nỗi tệ lắm. Bà ta đơn giản là chỉ có
quá nhiều thịt trên xương. Tôi đoán bà ta khoảng chừng trên ba mươi.

"Chắc cậu ở đây lâu nên da rất rám nắng," bà ta nói.

"Chín ngày".

"Da cậu rám nắng đến là lạ," bà ta nói. Thay vì trả lời, tôi đằng hắng.

Nước trong tai tôi chảy ra róc rách khi tôi nghiêng đầu

"Tôi đang ở khách sạn quân đội," bà ta nói.

Tôi biết nơi đó. Nó nằm cuối con đường nơi bãi biển.

"Anh trai tôi là sĩ quan hải quân, anh ấy mời tôi đến. Cậu biết không?

Hải quân không tệ lắm đâu. Lương khá lắm. Họ có tất cả mọi thứ mình
muốn ngay trong căn cứ. Cũng có cả những quyền lợi khác như khu nghỉ
mát này chẳng hạn. Thật khác xa khi tôi còn đi học cao đẳng. Đó là hồi
chiến tranh Việt Nam. Lúc bấy giờ, có người trong gia đình làm quân đội là
ngại ngùng không thể tả. Mình phải lén lút. Nhưng thế giới thực sự thay đổi
kể từ dạo ấy".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.