NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 176

viên cân nặng bao nhiêu. Hay có lẽ khi còn làm việc, bà ta chưa mập đến
thế này.

Tôi nhìn lướt qua bãi biển. Vẫn không có dấu hiệu gì của hai mẹ con.

Những người lính vẫn đang chơi bóng chuyền. Người cứu đắm ở trên cái
tháp của mình và nhìn chăm chú vào cái gì đó bằng chiếc ống nhòm ngoại
cỡ. Hai chiếc máy bay quân sự xuất hiện ngoài khơi và như những người
đưa tin loan báo những tin bất hạnh trong các vở bi kịch Hy Lạp, chúng la
lối phô trương rồi trốn sâu vào đất liền. Chúng tôi yên lặng quan sát những
cái máy màu xanh biến mất ngoài xa.

"Tôi chắc là chúng ta đang trải qua những giây phút tuyệt vời ở đây", bà

mập nói. "Tắm nắng trên chiếc bè và không lo lắng gì đến thế giới".

"Có lẽ bà nói đúng".

"Mọi thứ tuyệt vời khi ta ngước nhìn lên", bà ta nói rồi lăn cái bụng phệ

nằm xuống và nhắm mắt lại.

Thời gian trôi qua yên lặng. Cảm thấy đến lúc phải trở về, tôi đứng dậy

và bảo với bà ta là tôi phải quay vào bờ. Tôi nhảy xuống nước và lặn. Được
nửa đường, tôi dừng lại, đổi sang kiểu bơi đứng và nhìn về phía chiếc bè.
Bà ta nhìn tôi và vẫy tay. Nhìn từ xa, bà ta trông như con cá heo. Thứ bà ta
cần là một đôi vây chèo để lao sâu vào lòng biển.

Tôi về phòng, nằm nghỉ một lát. Buổi tối, như thường lệ tôi xuống nhà

ăn dùng bữa tối. Vẫn không thấy hai mẹ con nhà kia. Tôi trở về và thấy
phòng của hai mẹ con đóng kín cửa. Ánh sáng lọt qua ô kính nhỏ mờ nơi
cánh cửa, nhưng tôi không thể nói căn phòng này đang có người ở hay
không.

Tôi nói với vợ: "Anh chắc là họ đã rời khách sạn rồi. Hai mẹ con họ

không có ở bãi biển và không xuống ăn tối".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.