NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 177

"Cuối cùng thì ai cũng phải ra đi thôi. Ta không thể sống như thế này

mãi được", vợ tôi nói.

"Anh cũng chắc vậy", tôi đồng ý nhưng không tin. Tôi không thể hình

dung mẹ con họ lại ở chỗ nào khác ngoài nơi chốn này.

Chúng tôi cũng bắt đầu thu dọn hành lý. Khi chúng tôi nhét đầy áo quần

vào hành lý rồi thảy xuống gầm giường, căn phòng ngay lập tức trở nên
lạnh lùng và xa lạ. Kỳ nghỉ của chúng tôi cũng đến hồi kết thúc.

Tôi thức dậy và nhìn cái đồng trên chiếc bàn kế giường ngủ. Một giờ hai

mươi phút. Tim tôi đập mạnh. Tôi từ từ rời khỏi giường và ngồi xuống tấm
thảm. Tôi ngồi xếp bằng và hít thở sâu. Tôi điều hòa hơi thở, thả lỏng vai,
ngồi thẳng và cố gắng tập trung. Tập luyện kiểu này khiến tôi cảm thấy an
bình trở lại. Chắc hẳn là tôi đã bơi hay tắm nắng quá nhiều. Tôi đứng dậy
nhìn quanh phòng. Dưới chân giường, hai chiếc va ly thu mình như hai con
vật lén lút. Đúng rồi. Tôi nhớ ra là ngày mai chúng tôi không còn ở đây
nữa.

Trong ánh trăng mờ chiếu vào cửa sổ, vợ tôi nằm ngủ say. Tôi không thể

nghe tiếng nàng thở, cứ như thể là nàng đã chết rồi. Đôi khi nàng ngủ như
vậy. Khi chúng tôi mới cưới, kiểu ngủ của nàng làm tôi sợ. Thỉnh thoảng tôi
thực sự nghĩ rằng nàng đã chết. Nhưng ngoài sự im lặng đó, nàng ngủ rất
sâu. Tôi thay bộ quần áo ngủ đẫm mồ hôi bằng một cái áo sơ mi sạch và
chiếc quần đùi. Nhét một chai rượu mạnh loại nhỏ của Thỗ Nhĩ Kỳ trên bàn
vào túi quần, tôi lặng lẽ mở cửa và bước ra ngoài. Không khí đêm lạnh giá
mang theo mùi ẩm ướt của cây cối xung quanh. Trăng tròn vành vạnh bao
phủ thế giới một màu sắc lạ lùng mà ta không bao giờ thấy được vào ban
ngày. Giống như thể chúng ta đang nhìn qua một tấm lọc màu sắc. Nó làm
cho một số vật có màu sắc lung linh hơn còn những vật khác thì xám xịt và
kiệt quệ như xác chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.