NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 178

Tôi không ngủ được tí nào. Như thể giấc ngủ chưa bao giờ tồn tại. Tâm

trí tôi rất sáng láng và tập trung. Im lặng ngự trị nơi này. Không hơi gió,
không tiếng côn trùng, không một tiếng chim đêm vang vọng. Chỉ có tiếng
sóng biển vọng về xa xăm mà tôi phải lắng tai mới nghe ra được.

Tôi chậm chạp đi vòng quanh khu nhà nghỉ, đi tắt qua đám cỏ. Trong

ánh trăng, đám cỏ tròn trông như cái ao phủ đầy băng tuyết. Tôi bước nhẹ
nhàng, cố không làm vỡ đám băng kia. Qua đám cỏ là một con đường hẹp
lát đá và phía trên kia là quầy bar được trang trí bắt mắt, ấm áp. Trước mỗi
bữa ăn tối, tôi đều uống một ly rượu vodka nơi đây. Dĩ nhiên, lúc đêm
khuya như thế này, quầy bar đóng cửa. Và những cái dù che ở mỗi bàn
được gập lại gọn gàng như những chú thằn lằn có cánh đang ngủ say.

Người thanh niên ngồi trên xe lăn đang ở đó. Dựa khuỷu tay lên bàn,

anh ta nhìn chăm chú vào mặt nước. Nhìn từ xa, chiếc xe lăn trong ánh
trăng trông như một nhạc cụ đặc biệt thích hợp cho những giờ sâu thẳm và
tối tăm nhất của đêm.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta đi một mình. Trong tâm trí tôi, anh ta và

người mẹ là một khối đơn nhất. Anh ta ngồi trên xe và người mẹ thì đẩy xe.
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi cảm thấy anh ta lẻ loi làm sao. Anh ta mặc
một cái áo sơ mi Hawaii màu cam mà tôi đã thấy trước đó và một cái quần
trắng bằng vải cotton. Anh ta ngồi không động đậy, nhìn chằm chằm vào
đại dương.

Tôi đứng lại một lát, phân vân tự hỏi không biết tôi có nên tỏ ra cho anh

ta biết mình đang ở đây hay không. Nhưng trứơc khi tôi kịp quyết định phải
làm gì, anh ta đã cảm thấy được sự hiện diện của tôi và quay người lại. Khi
thấy tôi, anh gật đầu chào hững hờ như thường lệ.

"Xin chào", tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.