NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 181

"Đừng nói với mẹ tôi là tôi tiết lộ cho anh chuyện này nhé. Bà rất ghét ai

nói về chuyện bệnh tật của mình".

"Chắc chắn rồi", tôi nói. "Nhưng ngày mai chúng tôi rời khỏi đây rồi

nên chưa chắc có cơ hội nói chuyện với mẹ anh".

"Tệ quá nhỉ", anh nói như thực sự cảm thông.

"Đúng vậy. Nhưng tôi phải trở về công việc của mình, biết làm thế nào

được", tôi nói.

"Anh từ đâu đến?"

"Tokyo".

"Tokyo à", anh ta nhắc lại. Anh nheo mắt lại và nhìn xuống mặt biển

như thể mình đang ở đó. Nếu nhìn đủ xa, chắc anh sẽ thấy những ngọn đèn
của Tokyo phía bên kia chân trời.

"Anh tính ở lại đây lâu không?", tôi hỏi.

"Khó mà nói được", anh ta nói, dùng tay nắm chặt bánh xe lăn. "Có thể

là một tháng nữa. Cũng có thể là hai. Cái đó còn tùy. Chồng của chị tôi có
cổ phần trong khách sạn này nên chúng tôi có thể ở đây bao lâu cũng được.
Cha tôi đang giữ một chức lớn trong một công ty ở Cleveland và anh rể tôi
thì sẽ nối nghiệp cha tôi. Tôi không thích anh ta lắm nhưng chúng ta không
thể chọn gia đình cho mình, đúng không? Tôi cũng chẳng biết là anh ta có
tệ như tôi hình dung ra hay không. Những người tật nguyền như tôi thường
có khuynh hướng hẹp hòi". Anh lấy trong túi một chiếc khăn tay, chậm
chạp và tế nhị hỉ mũi rồi nhét khăn trở lại túi. "Dù sao anh ta cũng có cổ
phần trong nhiều công ty và cũng sở hữu nhiều tài sản đầu tư nữa. Anh ta là
một người khôn ngoan, giống như cha tôi vậy. Vì thế tất cả chúng tôi - tôi
muốn nói là gia đình tôi - chia làm hai loại người: loại người khỏe mạnh và
loại bệnh tật. Loại người bình thường và loại người khác thường. Loại khỏe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.