NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO
Haruki Murakami
Haruki Murakami
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Buồn Ngủ
Buồn Ngủ
Tôi vừa ăn món xúp vừa ngủ gà ngủ gật.
Chiếc thìa rời khỏi tay, chạm vào vành đĩa đánh "cạch" một tiếng thật
lớn. Vài người quay lại nhìn tôi. Ngồi bên cạnh, nàng đằng hắng nho nhỏ.
Tôi mở căng bàn tay phải ra, lật bề lưng, bề gan bàn tay, giả bộ xem xét,
gắng lấp liếm cho qua tình thế ấy. Dù gì đi nữa, cũng chẳng muốn người ta
biết mình vừa ăn xúp vừa ngủ gật.
Mười lăm giây giả bộ kiểm điểm bàn tay phải xong, tôi nhè nhẹ thở thật
sâu, rồi quay lại đĩa xúp. Phía sau đầu tê tê mơ hồ. Cảm giác đội ngược mũ-
lưỡi-trai quá nhỏ trên đầu. Ngay trước đĩa xúp chừng 30 cm, một khối hơi
màu trắng hình trứng nổi lên lơ lửng, hướng về tôi thì thầm: "Chẳng sao,
chẳng sao, đừng nhịn nữa, ngủ đi thôi". Cứ như thế suốt từ nãy đến giờ.
Đường viền quanh khối hơi màu trắng hình trứng ấy thay đổi theo chu
kỳ, rõ ra rồi mờ đi, rồi lại rõ ra rồi mờ đi. Tôi càng cố xác định biến chuyển
li ti của đường viền ấy, mí mắt tôi lại càng nằng nặng dần dần. Dĩ nhiên, tôi
đã lắm lần lắc mạnh đầu, nhắm mắt lại thật chặt, hay hướng mắt nhìn chỗ
khác để gắng quét tan khối hơi trắng ấy. Nhưng cố gắng cách mấy vẫn
không tan được. Khối hơi ấy vẫn nổi lơ lửng mãi trên bàn ăn. Buồn ngủ quá
chừng.
Để xua đuổi cơn buồn ngủ, vừa đưa thìa xúp lên miệng, tôi vừa thử đánh
vần nhẩm trong trí mình.
C, O, R, N,., P, O, T, A, G, E,., S, O, U, P
Đơn giản quá, chẳng có hiệu quả gì cả.