NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 209

vật Genji yêu người mẹ kế của mình và có một đứa con. Sau đến Tanizaki
trong Cầu mộng, ông cũng dựng một cảnh tương tự. Còn đối với Kawabata,
trong Tiếng rền của núi, người cha già mang mặc cảm phạm tội với con
dâu… Đối diện, không né tránh những điều hiển nhiên của cuộc sống, trong
đó có đời sống tính dục là một đặc điểm nổi bật của văn học Nhật Bản hiện
đại.

Con người sẽ quen với sự giá lạnh. Cũng như gen băng tuyết được kết

hợp với gen của người để tạo thành đứa con. Nhưng nỗi niềm riêng không
chia sẻ được và ta mặc nhiên chấp nhận, "có những niềm riêng làm sao nói
hết, như mây như mưa như cát biển khơi". Truyện khép lại bằng hơi sương
lạnh giá đưa ta về quá khứ. Con người ta bị đóng băng trong quá khứ của
chính mình. Những gì ta cưu mang cũng sẽ là quá khứ khi ta lìa bỏ nơi này
tìm về một mùa xuân xa xôi? Dù là "mùa xuân đen" 1 bất tận của cái chết.

Tôi chợt nhớ một câu của Jorge Luis Borges: "Lịch sử thế giới có lẽ là

lịch sử của một vài ẩn ngữ". Liệu ẩn ngữ này có biểu hiện nơi Murakami?
Chúng ta có quyền hy vọng như Matt Thompson hy vọng khi viết về
Murakami: "Liệu giải Nobel văn chương đang chờ đón ông?". Chúng ta hãy
chờ xem.

° ° °

Tôi đã cưới một người đàn ông băng. Tôi gặp anh lần đầu nơi một khách

sạn trong khu trượt tuyết. Đó có lẽ là nơi lý tưởng để gặp người đàn ông
băng. Tiền sảnh khách sạn náo nhiệt bởi các cô cậu trẻ tuổi nhưng người
đàn ông băng ngồi một mình trong góc xa nhất lò sưởi, đang chậm rãi đọc
sách. Mặc dù đã gần trưa nhưng ánh sáng giá lạnh của buổi sớm mùa đông
dường như kéo dài xung quanh anh ta.

- Nhìn xem kìa. Người băng đấy, - bạn tôi thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.