- "Hừm".
Nàng ngừng tay, chiếc thìa còn lơ lửng trên không, nhìn tôi đăm đăm.
- "Thật đấy chứ. Mặc dù có thể anh không tin".
- "Tin chứ". Tôi nói. "Anh mà ngủ được một giấc đã đời, lúc thức dậy lại
càng tin hơn nữa".
- "Đúng là có nhàm một tí thật. Nhưng nhàm chán có phải là tội nặng
đâu. Phải thế không?"
Tôi lắc đầu. "Đâu phải là tội gì".
- "So với người như anh cứ nhìn đời với con mắt khinh bạc như thế, thì
vẫn còn hơn nhiều, phải không nào?"
- "Anh có nhìn đời với con mắt khinh bạc gì đâu". Tôi cãi. "Đúng lúc
đang thiếu ngủ lại đùng đùng bị lôi theo cho đủ số vào tiệc cưới của cô nào
chả quen biết. Chỉ lấy lý do duy nhất là bạn của em. Từ hồi nào đến giờ,
anh đâu có thích đi ăn cưới. Hoàn toàn không thích tí nào cả. Gì mà cả trăm
người xúm lại ăn thứ sò dở ẹc".
Nàng im lìm chẳng nói một lời, lẳng lặng đặt chiếc thìa lên đĩa, lấy khăn
ăn trắng trên đùi lên chậm vào khoé miệng. Có ai đấy bắt đầu hát, nhiều ánh
chớp máy hình loáng lên.
- "Anh chỉ buồn ngủ thôi mà". Tôi buông thõng. Cảm giác bị bỏ rơi trên
một phố lạ mà lại không có hành lý. Trước mặt tôi đang khoanh tay lại, là
đĩa thịt bò bíp-tếch, trên đó lại thấy có khối hơi trắng nổi lên lơ lửng. Khối
hơi trắng ấy lại gạ gẫm tôi: "Giả thử ngay đây có tấm chăn trải giường màu
trắng. Vừa mới lấy từ tiệm giặt ủi về, còn thẳng cứng vì hồ. Hiểu chứ? Cứ
chui tọt vào đấy là xong. Có chút cảm giác lành lạnh lúc đầu, nhưng ấm cả
người lên ngay ấy. Và có cả mùi nắng nữa chứ".