Nàng áp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn lên lưng bàn tay tôi, thoang thoảng chút
hương dầu thơm. Tóc sợi nhỏ, mềm, thẳng của nàng mơn trớn má tôi. Tôi
giật mình, mở mắt dậy.
- "Còn tí xíu nữa là xong, anh gắng nhịn. Em van anh". Nàng thầm thì
vào tai tôi. Nàng khéo mặc chiếc áo đầm bằng lụa trắng, khuôn ngực nổi bật
lên.
Tôi cầm lấy dao và nĩa, cắt miếng thịt như người ta vạch đường bằng
thước thợ. Các bàn tiệc đều náo nhiệt, mọi người nói chuyện ào ào, tiếng
dao nĩa chen lẫn. Cảm giác đang đi lẩn vào đám đông trong ga tàu điện hầm
vào giờ cao điểm.
- "Nói thật chứ, lần nào đi ăn cưới, anh cũng buồn ngủ cả". Tôi thú tội.
"Trăm lần như một".
- "Vừa thôi chứ".
- "Thật đấy mà. Không láo đâu. Tự mình cũng không hiểu tại sao, nhưng
từ trước đến nay, chưa lần nào đi ăn cưới mà chẳng buồn ngủ cả".
Nàng tỏ vẻ chán ngán, uống một ngụm rượu vang và nhón lấy vài lát
khoai chiên.
- "Có phải là thứ mặc cảm gì đấy không?"
- "Chẳng biết nữa".
- "Hẳn là mặc cảm gì đấy chứ gì".
- "Nói thế thì quả là anh hay nằm mộng thấy cùng với con gấu trắng đạp
vỡ kính cửa sổ mà bước đi". Tôi tìm cách nói đùa. "Nhưng thật ra là tại con
chim cánh cụt cả. Chim cánh cụt đã ép anh và con gấu ăn đậu tằm 1. Mà
đậu ấy màu lục, to thật là to..."