NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 250

Tôi thoáng nghĩ không biết mình có nên đẩy cửa bước vào hay không.

Đúng là một quyết định lạ lùng và khó khăn. Xét cho cùng thì tôi là người
trông coi căn nhà này và quản lý nó là trách nhiệm của tôi cơ mà. Nhưng
mặt khác, tôi cũng là vị khách không mời mà đến.

Tôi căng tai cố lắng nghe những mẩu đối thoại không mạch lạc vọng ra

từ khe cửa nhưng không thể được. Chúng lẫn vào nhau thành một giọng đều
đều đơn điệu khiến tôi không thể nào nhận ra từng giọng nói nào riêng biệt.
Trong khi tôi nghe ngóng câu chuyện thì dường như có một một bức tường
thạch cao chắn trước mặt tôi. Tôi thọc tay vào túi lấy ra một đồng hai mươi
lăm xu và lơ đãng xoay nó trong tay. Sự cứng chắc của đồng tiền và cảnh
huống thực tế đã trả cho tôi cảm giác của mình. Thế rồi một điều gì đó bập
vào tôi, như thể có ai đó dùng một cái chày bằng bông đánh vào đỉnh đầu
tôi.

Họ là ma.

Đám người ngồi trong phòng khách, nghe nhạc và tán gẫu vui vẻ hoà

nhã với nhau kia không phải là người thực. Áp lực không khí thay đổi giống
như có một sự chuyển pha, và tai tôi kêu ong ong. Tôi cố nuốt vào nhưng
không thể vì cổ họng tôi khô khốc. Tôi đút đồng xu vào túi và nhìn xung
quanh. Tim tôi đập thình thịch.

Cho đến tận bây giờ tôi mới nhận ra điều kỳ quặc. Thật hoàn toàn lố

bịch khi nghĩ rằng có ai đó đột nhập vào nhà và tổ chức đánh chén. Chắc
chắn những tiếng xe đậu gần nhà và những bước chân nặng nề ở cổng trước
căn nhà đã phải đánh thức tôi dậy. Và chắc chắn con Miles phải sủa chứ.

Nói tóm lại, đám người kia không có cách nào đột nhập vào căn nhà này

được.

Tôi muốn con Miles ở kế bên tôi. Và tôi muốn đặt tay mình vào chiếc cổ

Miles, ngửi mùi và cảm thấy ấm áp từ làn da nó. Nhưng nào thấy bóng dáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.