NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 256

nữa, tôi cũng thấy không đủ. Vào thời gian đó, đối với tôi thế giới giấc ngủ
là thế giới thực tại, còn thế giới hằng ngày ta đang sống chẳng gì khác hơn
là một cõi tạm hão huyền. Đó là một thế giới nông cạn, trống rỗng sắc màu
đời sống. Tôi nghĩ mình chẳng muốn sống thêm một tí nào nữa trong thế
giới ấy. Dần dần tôi đã hiểu và hình dung ra được cảm giác của cha tôi như
thế nào khi mất mẹ tôi. Ông có hiểu tôi nói gì không? Mọi vật cùng một lúc
khoác một hình hài khác. Nếu không có những dáng hình mới đó, sự vật sẽ
không thể tồn tại được."

Casey im lặng trong thoáng chốc như đang suy nghĩ điều gì. Bây giờ là

cuối thu, đôi khi tiếng những quả sồi rơi chạm đất tạo một âm vang vọng
đến tai tôi.

"Tôi chỉ có thể nói một điều thôi", Casey nói và ngẩng đầu lên, nụ cười

kiểu cách quen thuộc nở trên môi. "Khi tôi chết đi sẽ chẳng có ai trên trần
gian này ngủ một giấc dài và sâu để tiễn biệt tôi cả".

Đôi khi tôi nghĩ về những bóng ma vùng Lexington, về tính cách họ, về

số lượng họ mà tôi không bao giờ được biết, về bữa tiệc vui mà những bóng
ma đó đã tổ chức trong phòng khách nơi căn nhà của Casey giữa đêm
khuya. Tôi nghĩ về Casey và giấc ngủ dài sâu và đơn độc của ông như thể
đang chuẩn bị dọn mình cho cái chết trong phòng ngủ trên tầng hai có cửa
đóng kín. Và tôi cũng nghĩ về cha của Casey. Tôi nghĩ về Miles, con chó cô
độc, về bộ sưu tập dĩa hát nhạc jazz và Jeremy chơi nhạc Schubert. Rồi
chiếc BMW màu xanh đậu trước cửa nhà. Tôi cảm thấy tất cả chúng như
thể đã xảy ra từ lâu lơ lâu lắc ở một nơi nào xa lắc xa lơ. Cho dù chúng mới
xảy ra gần đây mà thôi.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa kể cho ai nghe những chuyện này.

Mỗi khi tôi gắng nghĩ về nó thì dù cho đây là câu chuyện thật sự kỳ lạ,
nhưng có lẽ vì khoảng cách thời gian, nó dường như chẳng còn lạ lùng gì
với tôi nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.