“Dẹp chuyện nhái giọng nghe ngứa lỗ tai đó đi. Ai mượn các người nhái
giọng quê tui. Mấy đứa mi cứ tới ngày nghỉ việc cày cấy thì lại xách xe gắn
máy, dựng cờ chạy phá làng phá xóm là giỏi thôi.”
“Gì mà nặng tay thế. Ông Miyake mặt trông hiền hậu là thế mà nói nặng
ra gì ấy chứ. Động tí là đàn áp người dân thuần phác xứ này ngay đấy. Thôi,
tớ cũng xin chịu thua ông.” Keisuke nói. “Nhưng mà hỏi thật đấy. Không
sao thật chứ? Thế nào ông cũng có người quen biết ở Kobe chứ? Ông có
xem truyền hình không đấy?”
Ông Miyake nói: “Thôi, dẹp chuyện đó đi. Uống whisky không?”
“Xin ông.”
“Cô Junko có uống không?”
Junko đáp: “Một tí thôi”.
Ông Miyake móc túi áo khoác bằng da ra một bình rượu mỏng nhỏ bằng
kim loại, trao cho Keisuke. Keisuke vặn mở nắp bình, nâng bình lên rót
rượu vào miệng, tránh không để miệng bình chạm vào môi. Hắn nuốt ực
một ngụm rượu xong hít vào thật sâu:
“Ngon quá. Rượu này đúng là tuyệt phẩm nguyên chất rượu 21 năm đây,
không sai tí nào. Rượu ủ trong thùng cây sồi đấy nhé. Uống vào là nghe
được cả tiếng sóng bể reo, cả tiếng thở dài của thiên thần xứ Scotland nữa
đấy.”
“Cái thằng nói nhảm thiệt. Rượu nội hoá Suntory bình vuông đó chớ có
chi lạ mô nà.”
Junko tiếp lấy bình rượu, rót vào nắp bình, rồi nhắm rượu từng chút một.
Cô nghiêm mặt dõi theo cảm giác đặc thù của dòng chất lỏng ấm áp chảy từ
thực quản xuống dạ dày, nghe cốt tủy trong thân thể mình ấm dần lên. Đến