NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 274

mà vô trong nớ chơi, rồi cửa tủ lạnh đóng chặt quá mở ra không được đành
chịu chết ngộp trong nớ. Tui sợ chết kiểu đó.”

*

Có thân cây lớn lật ngang, nứt nghiêng, tàn lửa bắn ra tứ tung. Ông

Miyake đưa mắt nhìn nhưng không làm gì cả. Ánh lửa hắt lên mặt ông tạo
ra khoảng tối có vẻ phi-hiện-thực trên mặt.

“Ở cái chỗ chật hẹp đó, trong bóng tối mịt mùng, chết dần dần từng chút

một. Phải chi tắt thở liền vì ngộp thở thì đỡ biết mấy, vậy mà không chết
đơn giản rứa được. Không biết từ lỗ mô mà không khí vô được chút ít, do
đó mà không chết ngộp liền được. Phải một thời gian dài thiệt dài sau mới
chết. Có kêu cứu cũng không ai nghe, không ai thèm để ý tới chuyện của
tui. Chỗ quá hẹp tới không rục rịch chi được. Dù có quẫy đạp cách mấy đi
nữa, cửa tủ lạnh cũng không mở.”

Cô Junko im lặng.

“Mấy lần tui chiêm bao thấy rứa rồi đó. Nửa đêm thức dậy toát mồ hôi

đầy mình. Cứ chiêm bao thấy mình chết dần chết mòn trong khoảng đen tối
đó, vừa phải quẫy đạp quằn quại đau đớn. Mà mắt mở ra rồi cũng chưa hết
chiêm bao. Đó mới là chỗ dễ sợ nhứt. Mắt mở ra, nghe cuống họng khô
rang, mới bước vô nhà bếp mở cửa tủ lạnh kiếm nước uống. Tất nhiên là
nhà tui đâu có tủ lạnh, nên tui không thể không biết đó chỉ là chiêm bao.
Vậy mà khi nớ quả thiệt chẳng để ý. Vừa nghĩ lạ quá, vừa mở cửa tủ lạnh.
Bên trong tủ tối thui, đèn đuốc tắt ngúm hết. Nghĩ thầm chắc cắt điện chi
đây, tui đút đầu vô tủ tìm nước uống. Vừa đút đầu vô thì có ngay bàn tay từ
trong tủ thò ra chụp cổ tui. Lạnh ngắt như bàn tay người chết. Nắm cổ tui,
kéo cả người tui vô trong tủ lạnh bằng một sức mạnh kinh hồn. Tui la lên
một tiếng thiệt lớn, và lần ni thì mở mắt ra thiệt. Chiêm bao rứa đó, thấy
hoài một thứ, y chang nhau. Mà mỗi lần cũng sợ khiếp vía như nhau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.