NGÀY ĐẸP TRỜI ĐỂ XEM KANGAROO - Trang 282

nó cũng như đón một người bà con xa lạ vậy. Hôm nay là thứ Sáu, ngày 23
tháng mười.

Khi rời phi trường Narita trên chuyến bay 747, tôi chỉ mặc độc cái áo sơ

mi. Tôi chưa kịp nghe xong cuộn băng 90 phút bằng cái máy nghe nhạc
Walkman thì tuyết đã bắt đầu rơi.

“Như thể tuyết đồng hành với chúng mình đấy nhỉ,” bạn tôi nói. “Theo

lệ thường thì chúng ta sẽ bắt gặp trận mưa tuyết đầu tiên của năm đấy, và
trời sẽ trở lạnh”.

“Trời sẽ rất lạnh phải không?”

“Không đùa được đâu. Trời sẽ lạnh lắm”.

Chúng tôi lớn lên nơi một làng nhỏ yên tĩnh ở Kobe, phía tây Nhật Bản.

Nhà chúng tôi cách nhau khoảng năm mươi mét. Chúng tôi học chung với
nhau từ tiểu học đến trung học. Cùng tham gia vào các cuộc du lịch của
trường và hẹn hò với em út. Có lần chúng tôi đã say xỉn đến mức lăn ra
ngoài cabin lúc cánh cửa xe bật ra. Sau khi tốt nghiệp trung học, chúng tôi
vào hai trường khác nhau: tôi lên Tokyo còn anh ta lên phía bắc Hokkaido.
Tôi đã cưới một nàng học cùng lớp ở Tokyo còn bạn tôi lấy một em cùng
trường ở thị trấn Otaru ở Hokkaido. Tất cả đều do cuộc đời xô đẩy. Chúng
tôi bị rắc bay đi như những hạt cỏ quay cuồng trong gió.

Nếu như anh ta lên học ở Tokyo và tôi khăn gói vào trường cao đẳng

Hokkaido, chắc hẳn cuộc đời chúng tôi sẽ xoay chuyển hoàn toàn khác. Có
lẽ tôi sẽ làm việc cho một hãng du lịch, đi lang thang khắp tinh cầu. Và anh
ta sẽ trở thành một nhà văn ở Tokyo. Nhưng định mệnh dẫn lối bắt tôi viết
tiểu thuyết còn con đường anh ta đi là trở thành nhân viên du lịch. Và tuy
thế mặt trời vẫn ngày ngày sáng soi trên đầu ta.

Anh bạn tôi có một đưa con trai lên sáu tuổi tên là Hokuto, và anh luôn

mang theo trong ví mình ba tấm hình của cậu bé: Hokuto đang chơi đùa với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.