- "Tôi là nhân viên Ban Thông tin của ủy ban Hành chánh Khu phố R".
Cô gái giới thiệu. Giọng nói của cô có chút hơi hướm thổ âm địa phương,
run lên vì thần kinh căng thẳng. - "R là một khu phố nhỏ chỉ có bảy ngàn
năm trăm người. Không nổi tiếng gì mấy nên có thể quý vị chưa hề biết
đến".
Đáng tiếc, tôi nói.
- "Ngành sản xuất chính của khu phố là nghề nông và nghề nuôi bò sữa.
Nguyên trọng tâm sản xuất đã là lúa gạo, nhưng gần đây, theo chính sách
chuyển canh, cũng đang nhanh chóng chuyển sang việc trồng lúa mì và các
thứ rau đậu ven thành phố. Thêm vào đấy, ở ngoại vi khu phố lại có đồng cỏ
chăn nuôi do khu phố điều hành, nuôi khoảng hai trăm bò, một trăm ngựa
và một trăm cừu lấy lông. Hiện nay, khu phố đang thúc tiến việc khuếch
trương về chăn nuôi, trong vòng ba năm tới, số gia súc này hẳn sẽ tăng lên
rất nhiều".
Cô không phải là một người đẹp. Khoảng tuổi trên dưới đôi mươi, đeo
kính nhiều độ, vành kim loại, khoé miệng đóng băng nét cười mỉm cứng
ngắc như tủ lạnh bị hỏng. Thế mà trên màn hình, trông cô vẫn tuyệt vời.
Ống kính truyền hình theo kiểu phim Đợt Sóng Mới ấy chiếu lên được hình
ảnh tuyệt vời nhất của nét tuyệt vời nhất của cô. Tôi có cảm tưởng là nếu tất
cả mọi người, ai cũng được đứng trước ống kính truyền hình mà nói trong
mười phút, thì hẳn là thế giới sẽ trở thành tuyệt vời lắm.
- "Khoảng giũa thời Minh Trị, vàng cát đã được tìm thấy trong sông R
chảy qua khu phố R này, do đó đã có phong trào tìm vàng cát sôi nổi. Thế
nhưng khi đã cạn nguồn vàng cát rồi thì phong trào ấy cũng tiêu tan, chỉ còn
dấu vết của vài túp lều nhỏ và con đường hẹp qua núi là chút hình tích còn
sót lại của một thời vang bóng ấy".
Tôi nhấm nháp mẩu bánh mì kẹp cá hồi xông khói cuối cùng, rồi uống
một hơi cạn chỗ bia còn lại.