- Không phải, tôi tới đây là vì cậu.
Vẻ mặt Yến Tương Mã rất thỏa mãn, hắn rất vừa lòng với dưa hấu mà
Lý Mục Dương đưa, ở nhà hắn cũng sẽ không ăn dưa hấu ngọt như vậy.
- Anh họ tìm tôi có việc gì không?
Lý Mục Dương hỏi.
Yến Tương Mã từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp đưa tới , Lý Mục
Dương không tiếp , hỏi:
- Đây là cái gì?
Yến Tương Mã đặt cái hộp lên bàn, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lý
Mục Dương, nói:
- Mở ra mà nhìn một chút.
Lý Mục Dương cũng không đưa tay mở ra, cười lắc đầu:
- Vô công bất thụ lộc , đây là lần đầu tiên tôi gặp anh họ, không rõ tại
sao anh họ lại tặng quà cho tôi?
- Được gia mẫu nhờ, đến cảm ơn cứu mạng của cậu vì đã xả thân cứu
em họ.
Yến Tương Mã cười nói, Lý Mục Dương không động thậm chí là không
liếc mắt nhìn món quà mà mình tặng cho, đây là một hành động làm hắn rất
kinh ngạc. Hắn đã đánh giá căn nhà này, mặc dù coi như không nghèo khó ,
nhưng là tuyệt đối không được gọi là giàu có. Trong nhà mở một tiệm bán
bánh mỳ, đây là người chi tiêu cơ bản của cả nhà. Hài tử sống lớn lên từ
trong ngôi nhà này, chẳng lẽ sẽ không có khát khao một số tiền lớn mà
người thường khó có thể tưởng tượng như vậy sao?