NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 187

Hắn chắp tay thong thả bước tới cửa, đứng quay lưng về phía tôi, chậm

rãi nói, “Ngày đại hôn hôm ấy, nếu không có thủ dụ* của Thừa tướng, ta há
có thể điều động toàn bộ thủ vệ chốn kinh đô của Vương thị và các vùng
lân cận, cả đêm mở cửa thành rời kinh?”.

*Thủ dụ: chỉ thị tự tay viết

Tôi phảng phất như bị đè nén không thể hô hấp.

“Nói tiếp”, tôi thẳng lưng, bình tĩnh nhìn ánh nến trước mắt.

Giọng nói hắn bằng phẳng, không phân biệt buồn vui, tựa như đang nói

về chuyện của người khác.

“Hoàng thượng bất mãn Thái tử, ngoại thích chuyên quyền, sớm đã có

lòng phòng bị. Mà Thái tử cậy vào quyền thế Vương thị, nếu muốn dễ dàng
loại trừ thì cần phế bỏ ngoại thích. Những năm này, hoàng hậu và phụ thân
nàng đã nắm giữ một nửa triều chính, duy chỉ có Hữu tướng Ôn Tông Thận
là thân đảng của hoàng tộc, kiên quyết phản đối việc ngoại thích tham gia
chính sự, âm thầm ủng hộ hoàng thượng. Thế lực hai phái vẫn duy trì đối
nghịch, danh môn thế gia trong triều đều rối rít lâm vào tranh đấu, đâu còn
lòng dạ nào lo chuyện quân vụ biên quan? Việc gìn giữ đất đai mở mang bờ
cõi vẫn luôn dựa vào quân nhân hàn tộc. Cho đến khi ta bình định biên
quan, trong tay giữ bốn mươi vạn đại quân, triều đình mới biết kiêng kỵ.
Hữu tướng Ôn Tông Thận chủ trương gắng sức tước đoạt binh quyền quân
nhân, nhưng biên cương vừa mới dao động nên không dám tùy tiện động
thủ. Hắn lại không biết, hoàng hậu và Tả tướng đã có tính toán rồi”.

Hắn dừng lại, tôi hiểu được ý hắn nói.

Dường như có một thùng băng dội xuống từ đỉnh đầu, lập tức đông cứng

– thì ra là lúc đó họ đã nghĩ tới kế liên hôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.