NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 190

“Ừ”, ánh mắt hắn thật sâu, thương tiếc và áy náy, lại chỉ đáp một chữ

này.

Tôi cúi đầu nhớ lại từng câu nói của hắn, muốn tìm ra sơ hở nào đó để

phản bác, chứng minh tất cả đều là lời nói dối.

Nhưng vô dụng, không ngững không tìm ra sơ hở, tôi còn càng nghĩ càng

hiểu rõ ràng, rất nhiều tình tiết nhỏ, lúc này tôi nghĩ lại cảm thấy vô cùng
phù hợp. Thậm chí, năm đó tôi cũng từng âm thầm nghi ngờ… nhưng khi
đó tôi tuyệt đối không thể nghĩ tới, tất cả bi thương đều đến từ người nhà
mình.

Tôi sẽ không, cũng không dám nghĩ như vậy.

Phụ thân và cô cô, sao có thể là họ lừa gạt tôi – lừa tôi, lợi dụng tôi, cho

tới giờ vẫn luôn giấu diếm, mang mọi tội lỗi đẩy cho Tiêu Kỳ, khiến tôi
vĩnh viễn sống trong oán giận, trở thành một người cô độc, bên cạnh không
có ai thân thiết, chỉ có thể mãi mãi phụ thuộc vào gia tộc, trung thành với
gia tộc, đem cả cuộc đời kính dâng cho gia tộc.

Là bọn họ, tất cả đều là do bọn họ.

Người khác có thể lừa gạt tôi, nhưng tôi rốt cuộc không lừa được chính

mình.

Hết thảy đều đã rõ ràng sáng tỏ, hơn nữa còn vô cùng thấu đáo.

Ở giữa trời tháng năm mà tôi như thể ngâm trong nước băng, lạnh như

vậy, lạnh thấu tâm can.

“Vương Huyên”, tôi nghe thấy giọng nói của Tiêu Kỳ, nghe thấy hắn gọi

tên tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.