NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 203

Ngọc Tú luống cuống, vội vàng đỡ lấy tôi, “Nô tỳ nói sai rồi, thỉnh

Vương phi bớt giận, đừng để ảnh hưởng tới thân thể!”.

“Ai nói ta tức giận?”, tôi hất tay nàng ra, chỉ cười, cười chảy nước mắt.

“Vương phi, người đây là…”, Ngọc Tú luống cuống chân tay, gần như

sắp phát khóc.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng giống như đang thật lòng lo lắng cho tôi,

càng khiến lòng tôi chua xót.

Tôi dựa vào cột trụ hành lang, đưa mắt nhìn bốn phía – nơi này có phu

quân của tôi, có Vương phủ, tôi tớ đông đảo, mà chỉ riêng một nha đầu này
thực sự quan tâm tới tôi.

Cảnh trí trước mắt càng nhìn càng thấy lạ, tôi đột nhiên rất muốn về nhà.

Nhưng nơi nào mới là nhà của tôi? Kinh thành, Huy châu, hay là nơi

này?

Nhất thời, lòng tôi như chốn hoang vu, lạnh đến thấu xương.

Tôi cúi đầu, che mặt lại, cố gắng đè nén nỗi đau trong lòng, mặc cho

Ngọc Tú gọi tôi thế nào, tôi cũng không chịu ngẩng đầu lên.

Cho đến khi nàng đột nhiên kéo tay áo tôi, vội vàng quỳ xuống ở phía

sau tôi mới xoay người, thấy Tiêu Kỳ đang đứng chắp tay nơi cuối hành
lang, mấy tên võ tướng phía sau lúng túng lui sang một bên.

Nhìn hắn sải bước đi tới, tôi bỗng hoảng hốt, không kịp lau đi nước mắt.

Hắn không mặc quân trang mà mặc một bộ hắc bào, tóc búi kim quan, đệ

lộ ra vẻ anh tuấn cao ngạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.