NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 274

Tiêu Kỳ mở cửa phòng, gió lạnh và mưa xối thẳng vào, tôi lạnh đến run

lên, lại nhìn thấy bên ngoài cửa, một người toàn thân áo giáp cúi đầu đứng
vững vàng trong mưa, phía sau là hơn mười kỵ binh đứng cách hắn hơn
mấy trượng, tay cầm đuốc thông, tuy ở trong mưa gió nhưng thân vẫn như
sắt đá, không hề nhúc nhích. Những cây đuốc thấm nước mưa chập chờn
trong gió, tỏa ra khói đen đậm, vẫn không tắt.

Thân ảnh Tiêu Kỳ khoanh tay cầm kiếm được ánh lửa chiếu vào toát ra

một vẻ thờ ơ đầy kiêu ngạo.

Một thị vệ kính cẩn giương ô, Tiêu Kỳ nhận lấy, mỉm cười xoay người

lại, vươn tay ra phía tôi.

Tôi vén tóc mai, chậm rãi chạy tới bên cạnh, đưa tay đặt vào trong lòng

bàn tay chàng, cùng chàng rảo bước dưới mưa gió. Mưa tuôn rơi quật trên
chiếc ô, gió lạnh thổi tóc tung bay, bờ vai chàng ngăn làn mưa lạnh lẽo,
thân thể truyền hơi ấm tới tôi.

Chúng tôi đi ra vùng đất trống ngoài căn nhà, hơn mười kỵ sĩ cùng nhau

tung mình xuống ngựa, quỳ một chân trên đất, hướng về phía Tiêu Kỳ mà
cúi đầu. Áo giáp lạnh như băng mang theo âm thanh rào rào đều nhịp kinh
tâm động phách.

Mặc Giao và Kinh Vân quả nhiên ở phía sau đám thị vệ, thấy chúng tôi

thì hết sức vui mừng.

Tôi nghiêng đầu sang trái nhìn về phía vị tướng quân khôi ngô mặc áo

giáp kia, rốt cuộc thấy được rõ diện mạo của hắn. Hắn cũng khẽ cong mắt
nhìn về phía tôi, tôi quay đi, hiểu ý cười một tiếng – quả nhiên là hắn, đại
hán áo xám tiếp ứng tôi ở dịch trạm.

Trong phủ chỉ có Ngọc Tú và Lư phu nhân nắm rõ hành tung của chúng

tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.