NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 275

Trở lại Vương phủ, Tiêu Kỳ hạ lệnh nhốt toàn bộ người ở biết chuyện

này, bao gồm cả tỳ nữ và người đánh xe, đem hạ ngục thẩm vấn.

Lúc thị vệ đi tới bắt Ngọc Tú, nàng không nói tiếng nào, không kêu khóc,

quật cường cắn môi, để mặc cho thị vệ đưa đi. Đi gần đến cửa, nàng đột
nhiên quay đầu lại nhìn tôi, thân thể nhỏ gầy bị thị vệ kéo đi nghiêng ngả,
nhưng đôi con ngươi lại vô cùng kiên định.

“Ngọc Tú không phản bội Vương phi”. Nàng nhẹ nhàng nói một câu rồi

bị thị vệ kéo ra ngoài.

Tôi mím môi bình tĩnh nhìn nàng, nhìn nàng càng ngày càng xa, cuối

cùng thốt lên, “Dừng tay!”.

Hai thị vệ xoay người dừng lại, Ngọc Tú ngã xuống đất, cắn môi nhìn

tôi, ánh mắt đầy nỗi đau khổ. Tôi hiểu được ánh mắt ấy, đó là nỗi đau khổ
khi bị chính người mình kính ngưỡng tín nhiệm vứt bỏ, là nỗi khổ mà tôi
từng trải qua. Vào giờ khắc này, nhìn cô bé nhỏ nhắn quật cường ấy, trong
lòng tôi vô cùng cảm động. Không có bất kỳ nguyên do nào, chỉ là tôi tin
nàng.

“Không phải là Ngọc Tú”, tôi nhìn sang thị vệ, lạnh nhạt nói, “Thả

nàng”.

Ngọc Tú đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt chứa đầy nước mắt. Hai

thị vệ đưa mắt nhìn nhau, có chút chần chừ.

Tôi chậm rãi bước tới, vươn tay về phía Ngọc Tú, tự mình đỡ nàng từ

trên mặt đất dậy. Thị vệ nhìn nhau lúng túng, phải khom người lui ra, Ngọc
Tú lúc này mới bật khóc thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa quỳ gối phía
trước tôi tạ ơn.

Tôi giữ nàng lại, vỗ nhẹ đầu vai nàng, dịu giọng nói, “Ngọc Tú, ta tin

ngươi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.