NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 452

khỏi cửa cung, tôi chán nản nhắm mắt, chỉ cảm thấy mệt mỏi. Vết thương
trên cánh tay lúc này bắt đầu đau, từng cảnh tượng xưa liên tục xẹt qua
trước mắt, trong lòng cũng đau, đã không biết là vui hay buồn nữa.

Xa giá dừng lại, hẳn là đã đến Dự Chương Vương phủ. Từ ngày tức giận

rời khỏi nơi đây sau đại hôn, tôi chưa từng đặt chân trở lại.

Màn xe bị vén lên, là Tiêu Kỳ đứng ở trước xe, vươn tay về phía tôi, dịu

dàng cười nói: “Đã về nhà”.

Tôi nhất thời ngây người, bị ba chữ kia đánh trúng điểm yếu trong lòng.

Đúng vậy, nơi này là nhà, nhà của chúng tôi.

Nhìn tấm biển sơn son thếp vàng trên cửa, mơ hồ có thể thấy được sáu

chữ “Sắc tạo Dự Chương Vương phủ”, bên trong cửa đèn đuốc sáng trưng,
hạ nhân thị tỳ đã sớm quỳ ở trước cửa nghênh hầu.

Sắc: sắc phong của vua.

Tiêu Kỳ tự mình đỡ tôi xuống xe loan, vô tình chạm tới vết thương trên

cánh tay, tôi co rúm lại, không hề lên tiếng.

Chàng dừng bước nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, đang định cất lời thì thấy

một hàng tỳ nữ xinh đẹp mặc áo tơ trắng nối đuôi nhau đi ra từ trong cửa,
nghênh đón chúng tôi.

Tôi và Tiêu Kỳ quay sang nhìn nhau, nhất thời ngạc nhiên. Chợt thấy hai

mỹ nữ đi cuối một người mặc hồng y, một người mặc lục y, dịu dàng hạ bái
chúng tôi, sau đó đi về hai phía. Nơi ánh sáng rực rỡ nhất, ca ca chậm rãi
tiến tới, một thân bạch y ung dung tiêu sái, bên hông đeo ngọc bội, sau đầu
là ánh trăng sáng trong chiếu rọi mỗi bước chân đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.