NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 465

“Lúc đó, ông ấy quỳ gối trên điện, liên tiếp dập đầu với mẫu hậu, cầu

tình với ta, cô cô của con cũng quỳ xin. Nhưng đã quá muộn, lụa trắng đã
thắt trên cổ nàng ta, nàng ta sợ đến co quắp, mặc cho hai nội thị phía sau
giữ lại, chỉ hơi ngọ ngoạy một cái, rồi cứ như thế… Ta bị dọa đến phát
hoảng, chỉ kịp thấy ánh mắt phụ thân con giống như ánh đao rồi lập tức hôn
mê bất tỉnh”.

Gió từ bên dưới hành lang thổi qua đây, tôi và mẫu thân yên lặng một lúc

lâu, xung quanh chỉ còn tiếng lá cây xào xạc.

“Sau đó thì sao?”, tôi chợt lên tiếng.

Mẫu thân ngây người một lát rồi chậm rãi nói, “Từ đó về sau ta áy náy

trong lòng, luôn ẩn nhẫn khiêm nhường, không ương bướng như trước nữa.
Phụ thân con cũng không nhắc tới Hàn thị nữa, đặt toàn bộ tâm tư vào công
danh, tước vị mỗi ngày một cao… Qua mấy năm rồi có con, lúc sinh con ra
ta suýt chút nữa là đã chết. Sau đó ông ấy đối với ta tốt hơn rất nhiều, hơn
nữa còn coi con như trân bảo, nuông chiều hết mức… Ta nghĩ, nhiều năm
qua đi như vậy, có lẽ ông ấy đã quên lãng. Cho đến cái năm A Túc lập gia
đình…”.

Mẫu thân lại để lộ thần sắc sầu thảm, im lặng một hồi rất lâu.

Lúc ca ca lập gia đình, tôi đã mười hai tuổi, giờ còn loáng thoáng nhớ

được chuyện vui chấn động cả kinh thành đó.

“Ta một lòng muốn chọn từ trong đám nữ quyến hoàng gia ra một nữ tử

mà thân phận và tài mạo đều xứng với A Túc, phụ thân con lại kiên quyết
phản đối. Ta hỏi nguyên do, ông ấy nói lấy vợ chỉ cần hiền thê, đừng quá
nghiêm khắc chuyện thân phận. Phụ thân con là người thế nào, ta làm sao
có thể không biết? Lời đó há có thể khiến ta tin tưởng? Chúng ta tranh chấp
với nhau không ai chịu thua, mà A Túc đã nhìn trúng một nữ tử, chính là
Hoàn Mật”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.