NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 467

Mẫu thân cười một tiếng, “Ông ấy nói: ‘Nửa đời ta khuất phục hoàng gia,

không thể để A Túc giẫm lên vết xe đổ này. Nữ tử mà A Túc nhìn trúng là
Hoàng tử phi thì sao chứ? Ta cứ nhất quyết đoạt lại cho nó đấy! Người
được gả cho trưởng tử họ Vương chúng ta đâu nhất thiết cứ phải là long tôn
phượng tử’?”.

Long tôn phượng tử: con rồng cháu tiên, ý chỉ con cháu hoàng gia.

Lúc rời khỏi chùa Từ An, tôi đi thẳng tới cửa lớn, bước một mạch xuống

hết bậc thềm đá mới nghỉ chân quay đầu lại. Trong chùa vang lên tiếng
chuông, du dương vọng khắp chốn.

Mây mù che lấp lối lên chùa, một cánh cửa cõi Phật ngăn cách mấy chục

năm ân oán yêu ghét. Tôi cuối cùng không thể khuyên nhủ được mẫu thân,
người đã quyết định sẽ xuống tóc quy y sau sinh nhật mười chín tuổi của
tôi.

Người nói sinh nhật của tôi sắp đến, phải chúc mừng long trọng một lần.

Nếu người không nói tới, tôi cơ hồ đã quên mất. Chỉ còn mấy ngày nữa, tôi
sẽ mười chín tuổi. Mười chín tuổi… vì sao tôi lại cảm thấy lòng mình thê
lương thế này?

Cuộc đời dài như vậy, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm nữa… tôi

khó có thể tưởng tượng được khoảnh khắc già đi, giống như mẫu thân bây
giờ, mình sẽ thế nào.

Dưới chân là phù hoa vạn trượng, quay đầu là thanh đăng cổ Phật, tôi cứ

đứng ngây ngốc, mặc cho gió núi ào ạt thổi qua, đáy lòng lạng như băng.

Từ cô cô tiễn tôi tới tận chân núi. Đến lúc xe loan chuẩn bị khởi giá, Từ

cô cô bỗng nhiên nhào tới trước rèm, rưng rưng nói: “Quận chúa, ngay cả
người cũng không thể khuyên Công chúa trở về ư? Công chúa… thực lòng
muốn xuống tóc xuất gia?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.