NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 47

Giọng nói phụ thân khàn khàn, bao hàm cả nỗi thống khổ và bất đắc dĩ.

Sau trận chiến kéo dài bảy năm kia, đệ tử sĩ tộc vốn là những nhân sĩ

phong lưu trọng văn thơ, không còn ai nguyện ý nhập ngũ.

Con cái yêu quý của họ hàng ngày ca hát, ngâm thơ, uống rượu, đàm

đạo, mặc dù cả đời không làm việc gì cũng có bổng lộc quan tước cha
truyền con nối.

“Ở lại trong quân chinh chiến chỉ có thứ dân hàn tộc, bằng một thân máu

xương mà đạt được công danh quyền vị, không còn là kẻ hèn hạ mặc người
vũ nhục như trước nữa. Dự Chương Vương một mình nắm giữ quyền cao
trong quân, lại dựa vào công lao mang lại hòa bình tự do cho đất nước của
hắn, đừng nói là sĩ tộc thế gia, cho dù là hoàng thất cũng phải kiêng kỵ hắn
ba phần. Hôm nay hắn lập nhiều công lớn, hoàng thượng chính miệng đồng
ý ban ân, ngay cả tôi cũng không ngờ tới, hắn lại cầu hôn A Vũ… Hôn sự
này nếu không đáp ứng chính là hoàng thượng nói không giữ lời, khiến
Vương tộc đắc tội quyền thần trong quân, xích mích hai phái tăng lên; nếu
như đồng ý thì có thể lôi kéo lòng quân, một lần nữa giúp Vương tộc có
được sự ủng hộ của quân đội…”.

“Phụ thân, dùng hôn nhân của một nữ tử để củng cố quyền vị của gia tộc

không phải là hành động của đại trượng phu!”.

Giọng nói của ca ca chợt vang lên sau lưng, huynh ấy dĩ nhiên đang đứng

phía sau tôi.

“Ca ca!”, tôi kinh ngạc thốt lên, giơ tay muốn ngăn cản huynh ấy.

Ca ca lại không thèm nhìn tôi, trực tiếp đẩy cửa vào, ngang nhiên đứng

trước mặt cha mẹ.

Nước mắt nhất thời nhòa đi đôi mắt, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cha

mẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.