NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 472

Trước mặt tôi, cô cô không mấy kiêng kỵ, thường xuyên biểu lộ ra hận ý

đối với Hoàng thượng. Nhưng tôi biết nếu Hoàng thượng thực sự băng hà,
ý niệm muốn sống tiếp của cô cô hẳn là sẽ mất đi một phần.

Yêu cũng được, hận cũng được, người kia cũng đã từng tồn tại trong

cuộc đời của cô cô rất lâu.

Sau ngày hôm ấy, tôi thừa dịp cô cô ngủ say, lặng lẽ thả chiếc khăn lụa

về chỗ cũ, không làm kinh động tới người – đây nếu là ảo mộng khi còn
sống của người, tôi sẽ giúp người say giấc mộng dài không bao giờ tỉnh.

Ba nữ tử có quan hệ gần nhất, địa phận cao nhất trong cung đều mang

trong mình những tâm sự riêng, không ai chịu tín nhiệm ai hoàn toàn.

Tôi và Uyển Dung tỷ từng là tỷ muội vô cùng thân thiết, nhưng sau bao

năm xa cách như vậy, hôm nay gặp gỡ lại không thể thân mật như lúc đầu.

Năm tháng chốn thâm cung thúc giục người già đi. Nàng đã sinh một nữ

nhi, dung nhan mặc dù xinh đẹp tuyệt trần nhưng thân thể cũng đã mập
mạp, đôi mắt xưa long lanh thu hút ánh nhìn, giờ thay bằng vẻ ảm đạm. Nữ
tử tựa đóa hoa xen ngày ấy nay đã thành một phụ nhân đạm mạc bình tâm.
Cô cô đối với nàng ra sao, nàng cũng không quan tâm, chỉ có khi nhắc tới
nữ nhi hai tuổi và đứa con sắp ra đời, trên gương mặt tái nhợt của nàng mới
hé lộ ra vầng sáng.

Có một cái tên, tôi không đề cập tới, nàng cũng không nói.

Năm đó nàng từng rưng rưng nước mắt hỏi tôi, “Muội thực sự có thể

quên Tử Đạm?”. Khi ấy Uyển Dung tỷ tỷ vẫn xinh đẹp đa sầu, vẫn ngây
thơ mong mỏi mối tình thanh mai trúc mã này có thể tiếp tục.

Chúng tôi đều xuất thân danh môn như nhau, từng là những người được

vạn yêu vạn chiều, từng mang những số phận được tôn sùng kính ngưỡng.
Chẳng qua là, tôi gặp được Tiêu Kỳ, còn nàng một mình trông coi thâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.