NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 479

Tôi không đáp, giương mắt tinh tế nhìn, lại thấy sắc mặt hắn không hề

thay đổi, môi mỏng mím thành một đường, đôi mắt chăm chú nhìn xuống
mặt đất, dường như muốn nhìn tới nứt cả nền gạch chạm ngọc – nếu chỉ
nhìn vẻ mặt của hắn lúc này hẳn không ai có thể ngờ tới nam nhân trẻ tuổi
này đang cầu hôn mà cho rằng hắn đang nghiêm túc đợi lệnh đi đối đầu với
kẻ địch khó nhằn.

Tôi trầm mặc nhìn hắn một hồi lâu, hắn cũng yên lặng quỳ gối ở đó,

không hề nhúc nhích.

“Nói vậy là ngươi thật lòng sao?”, tôi bỗng nhiên cất tiếng, nhạt giọng

hỏi hắn.

Hắn vẫn quỳ thẳng người, cũng không ngẩng đầu lên, “Phải”.

“Cam tâm tình nguyện, không oán không hối?”, tôi lại hỏi.

“Phải”, hắn đáp rất vang.

“Từ giờ một lòng với nàng, không bao giờ bỏ mặc?”, tôi nghiêm nghị hỏi

một câu cuối cùng.

Hắn trầm mặc chốc lát, tựa như từ trong hàm răng tóe ra một lời quyết

tuyệt, “Phải”.

Liên tiếp ba câu hỏi, ba tiếng đáp “phải” đã nói ra hết thảy. Tâm ý của

hắn tôi đã sớm hiểu, tôi cũng đã cho hắn hai lựa chọn, hoặc là cưới Ngọc
Tú, hoặc là cự tuyệt.

Ngọc Tú là người thân tín của tôi, cưới nàng đồng nghĩa với trở thành

đồng minh của tôi, từ đó vừa là thuộc hạ được ưu ái nhất của Tiêu Kỳ, vừa
là tâm phúc của tôi, sau này luận công luận tư, khắp cả triều đình này
không ai có thể tranh giành với hắn. Ngược lại, tôi cũng muốn hắn cắt đứt ý
nghĩ xằng bậy, coi tôi là chủ tử, một lòng tận trung, đối xử tử tế với Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.