NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 482

Ca ca cả kinh, nhảy xuống ngựa giữ lấy tôi, “Sao thế?”.

“Buông tay!”, tôi đẩy huynh ấy ra, lạnh giọng nói, “Muội tìm phụ thân

hỏi rõ ràng”.

“Muội làm cái gì vậy?”, ca ca bắt được tay tôi, đôi lông mày thanh tú cau

lại, giọng nói thấp đè nén.

Tôi không vùng ra khỏi được, ngước mắt nhìn thẳng lại, đột nhiên cảm

thấy ca ca trước mắt mình bỡ ngỡ xa lạ vô cùng – huynh ấy lúc nào cũng
giữ phong thái ung dung nhàn hạ như không gì có thể đả kích, luôn luôn
mỉm cười tựa hồ không bao giờ để lộ tình cảm thật. “Muội cũng muốn hỏi
huynh, ca ca, chúng ta hiện tại đang làm gì thế?”. Tôi nhìn huynh ấy, cười
tự giễu.

Ca ca thay đổi sắc mặt, nhìn sang hai bên, tay vẫn giữ lấy tôi.

Tôi nặng nề gỡ tay huynh ấy ra, lạnh lùng nói, “Mọi người muốn giả tạo

vẻ thái bình này bao lâu nữa? Cha mẹ bất hòa sinh hận, vậy mà chúng ta lại
vui mừng hớn hở tổ chức sinh nhật. Tối mai Vương phủ tổ chức yến tiệc,
ca múa thâu đêm, người người miễn cưỡng cười nói, trơ mắt nhìn mẫu thân
xuất gia…”, lời tôi còn chưa dứt, người đã bị ca ca túm lên lưng ngựa.

“Ngậm miệng, muội đi theo huynh”. Ca ca chưa bao giờ hung ác nói với

tôi như vậy, cũng chưa bao giờ tức giận như vậy. Huynh ấy giục ngựa chạy
thật nhanh, bỏ lại một đám người hầu hoang mang, đưa tôi đi băng băng
trên lối mòn vào rừng.

Đi một hồi lâu cho tới con suối nhỏ ngăn lối đi, xung quanh tịch mịch

không bóng người.

Ca ca tung mình xuống ngựa, chậm rãi đi tới bên dòng duối, không nói

một lời, bóng lưng tiêu điều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.