NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 484

niềm vui nỗi buồn gì. Trong mắt tôi, phụ thân dường như từ khi sinh ra đã
như vậy rồi.

“Lúc trẻ làm gì có ai chưa từng làm chuyện hoang đường? Nhiều năm

sau, nào ai biết hậu nhân đối đãi mình ra sao?”, ca ca buồn bã cười, “Mặc
dù cha mẹ từng làm sai, nhưng đó đều là quá khứ rồi”.

“Quá khứ sao?”, tôi cười khổ, nếu thực sự là quá khứ rồi thì mấy chục

năm oán niệm là do đâu?

Ca ca quay đầu lại nhìn tôi, “Muội tin rằng cha mẹ oán hận nhau?”.

Tôi chần chừ một lúc lâu, thở dài nói: “Mẫu thân cho đó là oán hận…

Nhưng muội không tin phụ thân là tiểu nhân hẹp hòi như vậy, nếu nói
người làm tất cả mọi chuyện đều chỉ vì hận…”, tôi không nói được nữa,
ngay cả bản thân cũng không nguyện ý nghe thì càng không thể tin!

Ca ca nhìn về tôi, đáy mắt ẩn chứa đau thương, “Mẫu thân vẫn luôn

không hiểu được hoài bão của phụ thân, người không buông được sự xấu
hổ của mình, chỉ đành quy hết thảy thành hận”.

Tôi chợt ngước mắt nhìn ca ca, “Ai nói vậy?”.

“Là phụ thân”, ca ca lẳng lặng nhìn tôi, đôi mắt như bị một lớp sương mù

che mờ. Thì ra phụ thân đã để ý tới, cũng đã hiểu rõ từng nỗi yêu hận vui
buồn của mẫu thân. Mà người duy nhất để ý tới nỗi khổ của phụ thân, hiểu
được, thông cảm được với người lại không phải mẫu thân, không phải tôi,
mà là ca ca xưa nay luôn mang dáng vẻ bất cần đời.

“Mấy chục năm này có ai biết tới nỗi khổ của phụ thân?”, giọng ca ca

dần dần nhỏ lại, vẻ mặt đau buồn, “Muội còn nhớ cái lần ta và phụ thân say
mèm đó không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.