NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 506

Từng tiếng hận cô cô nói lên tựa như đang vạch trần hết từng vết sẹo

trong lòng, mang máu thịt ném về phía tôi.

Tôi không thể nghe lọt tai lời nào nữa, run run nói: “Cô cô, con chỉ có

một câu muốn nói với người… A Vũ thực sự không hận người”.

Cô cô kinh ngạc quay lại, khóe môi hơi co quắp, chạy tới ôm tôi vào

lòng, thân thể run rẩy kịch liệt.

Tôi dán mặt vào đôi vai thon gầy của người, để mặc cho nước mắt chảy

tràn.

Bên trong tòa điện âm u lạnh lẽo với rèm trắng tung lượn theo gió này,

tôi và cô cô ôm nhau mà khóc. Bao nhiêu năm trước, cô cô từng dịu dàng
ôm tôi như vậy, bất luận tôi khóc lớn tới mức nào, cô cô cũng luôn nhỏ nhẹ
an ủi tôi.

Vòng tay ấm áp quen thuộc này có lẽ là lần cuối cùng bao dung cho sự

bất lực của tôi.

Một hồi lâu lâu sau, cô cô rốt cuộc cũng buông ra, quay lưng đi, không

hề liếc tôi thêm lần nào nữa.

Bóng dáng người khẽ cứng lại, đầu vai hơi khom, “Người đâu, bắt Dự

Chương Vương phi lại!”.

Người hầu trong điện yên lặng đứng phía sau rèm che, giống như tượng

khắc, không ai đáp lại.

“Người đâu!”, cô cô cả kinh, lớn tiếng thét lên, “Thị vệ cấm nội đâu

rồi?”.

Thị vệ ngoài cửa đáp “vâng” một tiếng, đao kiếm “xoàn xoạt” ra khỏi vỏ,

tiếng giày lộp cộp mà vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.