NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 592

nghe vậy không khỏi bật cười. Tiêu Kỳ nặng nề ho khan một tiếng, trừng
mắt với tôi, lại vì xung quanh có người mà không thể trêu chọc lại, chỉ
đành quay đầu đi nơi khác che giấu vẻ lúng túng.

“Ngọc Tú cũng ở đây sao?”, chàng tựa như lơ đãng nhìn thấy Ngọc Tú,

nhẹ cười một tiếng. Ngọc Tú nhanh chóng hành lễ, vấn an chàng. Tiêu Kỳ
dường như có điều suy nghĩ nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, “Hoài n gần đây có
ổn không?”.

“Đa tạ Vương gia quan tâm, ngoại tử hết thảy mạnh khỏe”, Ngọc Tú đối

diện với Tiêu Kỳ vẫn câu nệ như cũ, trả lời rất có phép tắc.

Ngoại tử: cách gọi chồng mình khi nói chuyện với người ngoài.

Tiêu Kỳ cười một tiếng, “Hoài n là một người thẳng tính, cũng nên rèn

luyện để có thể kiềm chế hơn một chút rồi, có một số việc không thể nóng
vội được”.

Ngọc Tú đỏ mặt, vội cúi người nói: “Vương gia nói đúng”.

Lò sưởi tỏa hơi nóng khiến bên trong điện ấm như ngày xuân, mặc dù

đêm đã về khuya nhưng cũng không thấy lạnh. Tiêu Kỳ ngồi bên ánh đèn
lật xem công văn, tôi ngồi dựa bên giường quý phi, rảnh rỗi bóc vỏ cam,
trong lúc lơ đãng ngước mắt, nhìn thấy một bên gương mặt của chàng,
trong lòng vững an, cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Tôi đi tới bên
cạnh chàng, chàng lại thờ ơ, chăm chú nhìn đống công văn chất như núi.
Tôi nổi ý xấu, đưa một miếng cam tới bên miệng chàng. Chàng không
ngẩng lên, chỉ há miệng, tôi lại đột nhiên rút tay về, khiến chàng ngậm
không khí.

“Nghịch ngợm!”, chàng ôm tôi đặt trên gối, nhất quyết giữ tay tôi đưa

miếng cam vào miệng. Tôi bèn dựa vào lòng chàng, trong lúc vô tình
chuyển mâu, lại thấy bản tấu chương đang mở trên bàn. Lại là bản tấu xin
chiến của Tống Hoài n.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.