NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 609

Tôi đưa mắt nhìn sang Tiêu Kỳ, lại thấy chàng cười mà như không nhìn

tôi, đáy mắt có vẻ giảo hoạt, vô cùng đắc ý.

Rượu uống còn chưa được bao, mọi người đã say túy lúy, Tiêu Kỳ đứng

dậy, giơ tay cho ngừng nhạc, cả điện đang ca mừng cười vui bỗng chốc im
lặng.

Tiêu Kỳ chắp tay đứng trên thềm ngọc, nhìn quanh một lượt, thần sắc

lãnh đạm nghiêm túc, “Được trời bảo hộ, có long ân của Ngô Hoàng, hôm
nay mới có thể cùng chư vị thưởng đêm yến tiệc, vui vẻ tận hưởng thịnh thế
thái bình, thực là may mắn của ta. Nhưng nay loạn Giang Nam chưa bình,
triều đình cũng không thể yên ổn. May mà Hoàng thúc đã trở về, Ngô
Hoàng có thêm người giúp đỡ, quả thực là phúc của muôn dân trăm họ”.

Quần thần khấu đầu, tung hô Ngô Hoàng vạn tuế.

“Quân tiên phong nam chinh đã tới bờ trái Trường Giang, mọi sự sẵn

sàng, tam quân chỉ chờ lệnh. Lần này chinh phạt phía nam gánh nặng
đường xa, nếu không phải người địa vị cao trong Hoàng thất thì e không ai
đảm nhận được vị chủ soái”, ánh mắt Tiêu Kỳ quét qua quần thần, cả điện
yên lặng như tờ, Tử Đạm ngồi thẳng nhìn thẳng, gương mặt không phân
biệt được buồn vui. Ánh mắt Tiêu Kỳ rốt cuộc cũng dừng lại trên người
huynh ấy, “Mà nay dõi mắt cả triều văn võ, chỉ có Hoàng thúc là hy vọng
của chúng dân”.

Tử Đạm bất động, gương mặt tái nhợt không chút gợn sóng, tựa như đã

sớm đoán được tình huống này. Huynh ấy là một người không bao giờ hiểu
được cách phản kháng, cho dù thời khắc này đã tới, huynh ấy cũng chỉ
dùng sự trầm mặc để kháng cự, mà dưới vẻ trầm mặc ấy chính là quyết tâm
chịu chết. Ngoài điện, gió đêm lay động rèm thạch anh, vang lên từng tiếng
trong trẻo, đánh từng hồi vào lòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.