NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 633

tôi cũng phải tự mình gánh chịu. Tôi nhắm mắt, đờ đẫn nói với thị nữ phía
sau: “Các ngươi lui ra cả đi”.

Đi vào nội thất, liếc thấy chàng chắp tay đứng trước cửa, tôi nghỉ chân,

lòng bàn tay rỉ mồ hôi lạnh, trái tim rơi lộp bộp.

“Có kết quả rồi sao?”, tôi mệt mỏi cất lời.

“Nàng muốn biết kết quả gì?”, giọng chàng nhàn nhạt, không rõ vui giận.

Tôi cắn môi, thẳng lưng, “Ngăn cản quân lệnh là tội của một mình

Vương Huyên, không liên quan đến bất kỳ ai, bất kể kết quả thế nào, ta
cũng sẽ gánh chịu một mình”.

Tiêu Kỳ bỗng nhiên xoay người, nét mặt tức giận, “Ngăn cản quân lệnh

là tội phải chịu đi đày, sao nàng lại muốn gánh chịu một mình?”.

Tôi nghẹn họng, chưa kịp cất lời, cằm đã bị chàng nâng lên. Trong mắt

chàng là nỗi giận bừng bừng, “Chỉ bằng ta nhân nhượng, nuông chiều nàng,
nàng liền có gan lớn ngang trời, ngăn cản quân lệnh của ta? Đến lúc này
còn không biết tỉnh ngộ!”.

Hôm đó tôi viết một bức mật hàm, gửi đến Sở Dương trước hạn phá đê,

bức bách Tống Hoài n gia hạn thêm năm ngày nữa. Tôi biết mười vạn quân
tiên phong đã xâm nhập Giang Nam, viện quân đến chậm một ngày, thương
vong của họ sẽ nặng nề thêm một phần. Năm ngày là thời gian nhiều nhất
có thể tranh thủ! Nếu kéo dài thời cơ phá đê xuất binh mà kênh chưa đào
xong, tôi cũng không hối hận về quyết định này. Tất cả tội lỗi, một mình tôi
gánh là đủ, tuyệt đối không thể gây tai vạ cho ca ca.

Nhìn phản ứng của Tiêu Kỳ, ca ca có lẽ không thành công. Lòng tôi

nguội lạnh, thân thể cũng lạnh theo, nhưng tinh thần vẫn trấn tĩnh, thản
nhiên đón nhận ánh mắt của chàng, “Lúc ta hạ quyết tâm không hề hy vọng
may mắn… Tội gì phạt gì mặc chàng xử lý!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.