NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 634

“Nàng!”, Tiêu Kỳ thịnh nộ, căm tức nhìn tôi một lúc lâu, hung hăng phất

áo xoay lưng, không liếc tôi thêm cái nào nữa.

Tôi cũng chẳng còn lòng dạ nào cãi vã với chàng nữa, trong lòng chỉ hốt

hoảng… Ca ca phải làm sao bây giờ? Nghiệp lớn trị thủy thất bại trong
gang tấc, huynh ấy sao có thể chịu nổi! Vừa mới đè nén cảm giác sợ hãi
đến toát mồ hôi xuống đã cảm thấy đầu đau tựa sắp nổ tung, tôi chống tay
lên trán, quay người đi ra khỏi nội thất, cũng không rõ muốn đi đâu, chỉ là
định một mình yên lặng, suy nghĩ một chút.

Cổ tay bị nắm, tôi bỗng nhiên bị túm trở về, đặt chân không vững liền

ngã vào trong ngực chàng, thân thể chợt nhẹ bẫng, được chàng ôm ngang
trên tay, đi thẳng về phía giường.

Trong lúc thất vọng ủ rũ, tôi không muốn cãi vã hay giằng co với chàng,

chỉ hơi đẩy chàng ra, nhưng làm sao cũng không thoát được.

“Vương Huyên!”, chàng đột nhiên gọi thẳng tên tôi, khiến tôi nhất thời

ngây người, tay bị chàng nắm chặt, vững vàng đặt tại bên gối. Cổ tay đau
đớn, tôi ra sức cắn môi, không để cho bản thân kêu thành tiếng.

Chàng cúi người lạnh lùng nhìn, “Nàng rất may mắn, lần này đánh cược

thắng!”.

Tôi bừng tỉnh táo, kinh ngạc nhìn chàng, không thể tin được lời vừa nghe

thấy.

“Nàng có một ca ca tài cán trác tuyệt và một em rể trung thành tuyệt đối,

giúp nàng hóa giải đại họa”, trên gương mặt lãnh đạm nghiêm túc của Tiêu
Kỳ rốt cuộc cũng lộ ra nét vui mừng, “Vương Túc và Tống Hoài n lĩnh ba
nghìn binh sĩ ngày đêm gấp rút làm việc, ba ngày sau hạn phá đê đã hoàn
thành xong kênh mương. Ngày xả nước, nước sông giảm nhanh, chảy vòng
qua Sở Dương, dân chúng hai bên bờ thoát được kiếp nạn lớn, đại quân
cũng thuận lợi qua sông!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.