NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 646

Không quá ba ngày, Chức tạo ti tới báo, mấy ngày gần đây nữ quyến các

phủ rối rít tìm đến Chức tạo ti để lấy loại vải mới. Tôi đã sớm nhắc nhở họ,
bất kể là ai tới xin vải thì cũng không thể để loại vải mới này bị truyền ra
ngoài. Ham muốn của mọi người bị chặn đứng, cho người lén thăm hỏi
cũng không hỏi được đến cùng, trong lòng càng thêm phần hiếu kỳ. Mười
ngày sau, trong cung ban chỉ thay đổi phục sức, chư mệnh phụ từ nay
không dùng áo lụa mà sẽ đổi hết sang dùng loại vải mới.

Trong một đêm, từ trong cung đến kinh thành, người người đều coi việc

mặc loại vải mới là vẻ vang, lụa là gấm vóc biến thành hạ phẩm.

Điều tôi không thể lường trước được chính là, không chỉ loại vải mới

thịnh hành ở kinh đô, mà hình chiếc lá tôi nhất thời nổi hứng vẽ trên trán
cũng nhanh chóng lan rộng khắp các phố, từ dân phụ đến cung nữ đều coi
đó là đẹp.

Khó có được một ngày thuận buồm xuôi gió, nhiều chuyện tốt như vậy,

tôi ngồi bên dưới mái hiên, tay lướt trên dây đàn cổ, lòng bất giác nghĩ tới
ca ca. A Việt đi tới bên cạnh, thấp giọng nói: “Nô tỳ đã mang phục trang
ban thưởng của Vương phi tới Cảnh Lân cung, Tô phu nhân sau khi nhận
thì rất cảm kích, dặn dò nô tỳ chuyển lời, muốn gặp mặt Vương phi để cảm
tạ”. Tôi nhẹ giọng đáp một tiếng, “Không cần, ngươi thường ngày qua lại
nhiều, có việc gì thì để tâm tới họ hơn một chút là được”.

“Vâng, nô tỳ hiểu”, A Việt chần chừ một chút, như có điều muốn nói lại

thôi. Tôi thản nhiên cúi đầu, vuốt nhẹ những sợi dây đàn, lại nghe A Việt
thấp giọng nói: “Nô tỳ nhìn tiểu Quận chúa… dường như không đúng cho
lắm”.

“Tiểu Quận chúa có chuyện gì?”, tôi ngẩn ra, vốn tưởng là Cẩm Nhi có

điều gì oán hận, không ngờ là đứa trẻ có chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.