NGHIỆP ĐẾ VƯƠNG - Trang 648

máu giống Tử Đạm, tôi không biết nên mừng hay chua xót… Tử Đạm,
huynh ấy vẫn là một vết rách mò không thấy trong lòng tôi.

Bé gái trong lòng có một gương mặt thanh tú nho nhỏ động lòng người,

lúc ngủ say tựa như một đóa sen chưa nở. Tôi lẳng lặng nhìn nó, lòng chợt
ấm áp, tay bất giác đưa lên vuốt ve đôi má mập mạp của nó. Khóe miệng
nó khẽ nhếch lên, “ư” một tiếng, từ từ mở mắt. Lông mi nhỏ dài, đôi con
ngươi to tròn đờ đẫn nhìn về phía tôi, không hề nhúc nhích. Một đôi con
ngươi vốn phải đen lay láy lúc này nhuộm một màu xám tro khiến người
nhìn kinh hãi.

Đứa bé tựa như đã phát giác ra đây là một vòng ôm xa lạ, bèn òa khóc,

quay đầu ngang dọc tìm kiếm mẫu thân, nhưng trước sau cặp mắt vẫn đờ
đẫn, không hề chuyển động dù chỉ một phân.

Tôi đưa mắt nhìn Cẩm Nhi, tay chân thoáng run rẩy, một câu cũng chẳng

nói nên lời. Đứa bé này rõ ràng đã mù, vậy mà mẫu thân nó không hề đề
cập tới, cũng không để cho Thái y đến chữa trị.

“Tôn Thái y, ông đã nhìn kỹ chưa?”, tôi ngó chừng Thái y đang quỳ phục

trên mặt đất, lạnh lùng nói.

Nội thất yên lặng như chết, người hầu lui đi hết rồi, tiểu Quận chúa cũng

đã được vú em ôm đi, chỉ còn Thái y và thị nữ của tôi. Tôn Thái y là lão
nhân trong cung, kinh nghiệm dạn dày, biến cố động trời cũng từng chứng
kiến, vậy mà lúc này lại nằm rạp xuống mặt đất, sắc mặt xanh mét, ngập
ngừng một lúc lâu mới hồi bẩm, “Vương phi minh giám! Vi thần mặc dù
ngu dốt, nhưng bệnh trạng dễ hiểu như thế này thì cũng không đến nỗi nhìn
nhầm! Mắt của tiểu Quận chúa đích xác là bị người ta bỏ thuốc đả thương
dẫn đến mù!”. Giọng nói của lão Thái y run rẩy vì oán giận. Bỏ thuốc vào
mắt – thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chỉ nghe đến thôi cũng đã rợn người, ai lại
nhẫn tâm ra tay ác độc đến thế đối với một bé gái chưa tròn một tuổi chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.